Bởi vì thứ mà anh giết đi, không phải là một con người cùng đường, mà là một tên tội phạm bị cả xã hội truy đuổi tẩy chay trong mọi ngóc ngách.
[Bây giờ thì buông bỏ sự áy náy lương tâm được rồi chứ? Cô biết rồi đấy, không phải tôi giết người, mà pháp luật đã định hẳn cái chết, tôi chỉ góp phần giúp xã hội thanh lọc những thành phần dối trá mà thôi.
Những kẻ dối trá, thì không đáng sống tiếp.
] Thạch Tâm Hân giải thích.
Lục Thiên Tình nghe xong, có chút thất thân.
Hóa ra trong mắt anh, dối trá chính là đáng chết! Vậy thì cô, một ngày nào đó có phải cũng như gã, bị lấy danh nghĩa thanh lọc mà loại bỏ khỏi thế giới này không? Thạch Tâm Hân thấy cô thất thân, liên ra hiệu.
[Giờ thì nói thật, thời gian qua cô đã đi đâu rồi?] "Chuyện đó quan trọng hay sao?"
Lục Thiên Tình cũng chỉ đáp gọn lỏn như vậy, sau đó quét ánh mắt vẫn còn có chút mệt mỏi khỏi người anh.
Sau khi xem xong bản tin, hiểu ra mọi chuyện, cô cũng phần nào gỡ bỏ được một chút uẩn khúc cắn rứt trong lòng.
Đêm đó, tuy mâu thuẫn đã đười giải quyết, nhưng cô vẫn lựa chọn ngủ dưới sàn nhà không cùng một giường với Thạch Tâm Hân.
Anh ta quân tử cũng có quân tử thật, nhưng suy cho cùng thì vẫn là một con sói đói! Sáng ngày hôm sau, đến khi Lục Thiên Tình từ trong cơn mơ mà bần thân tỉnh lại thì đã là hơn chín giờ sáng.
Cô nhẹ nhàng ngôi dậy, thấy Thạch Tâm Hân vẫn còn ngủ thì có chút bất ngờ.
Bình thường anh đều thức từ rất sớm, sao hôm nay lại ngủ trễ như vậy? Là do chuyện đêm qua khiến thần trí mệt mỏi quá sao? Cô nghĩ ngợi miên man, rồi lại thoáng lắc đầu, rũ bỏ đi những thứ suy nghĩ khiến đầu óc nặng trịch.
Nắng bên ngoài đã lọt xuống khung cửa sổ, kẽ lên gương mặt điển trai đang còn ngủ của anh một vài tia sáng mong manh, nhẹ nhàng như một chiếc lông hồng màu vàng rực của thượng đế.
Lục Thiên Tình tiến lại thả rèm xuống, sau đó vào phòng vệ sinh, không lâu sau thì đóng cửa lại, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Bước đi khoan thai nhưng lòng thì trĩu nặng, bởi lẽ cô biết dẫu có ngủ ngon được một giấc thì khi tỉnh lại vẫn phải đối diện với thứ thực tế tàn nhẫn không thể vứt bỏ kia.
Cô đi xuống phòng khách, ngó đông ngó tây ngoài người làm thì chẳng có một ai cả.
Thiết nghĩ có lẽ giờ này Thạch Tâm Thất cũng đến công ty rồi nên cô cũng không bận tâm gì nữa.
"Chị Lưu, có thấy ba tôi đâu không vậy?"
Lục Thiên Tình chán nản, hỏi chị người làm bừa một câu.
"Lão gia đã đến nhà kho từ sớm ạ""
Chị Lưu kính cẩn trả lời.
Lục Thiên Tình ậm ừ, sau đó cũng rời đi.
Nhưng cô lại nghĩ, Thạch Vũ đến nhà kho để làm gì? Đó cũng đâu phải là nơi ông nuôi thỏ đâu kia chứ.
Nhìn dọc nhìn ngang nơi nào cũng trống rỗng, bước chân Lục Thiên Tình cứ thế trong vô thức mà tiến ra ngoài vườn, tâm trí cứ lan man theo cụm từ nhà kho đầy ma lực đó mà tự nhiên hướng đến căn phòng ẩm mốc nằm gọn phía sau biệt thự.
Nơi đó, chỉ có rác, phế liệu và xác của côn trùng mùa hạ chết khô.
Đi ngang qua một khoảnh vườn rất lớn, đột nhiên cô ngửi được một thứ mùi cháy khét đến buồn nôn xuất phát từ một cái hố rất sâu khuất sau bụi cây lớn um tùm, thứ mùi đó cô chưa từng ngửi qua, nó buồn nôn đến nỗi khiến cô phải lập tức bịt lấy miệng mình, khứu giác căng thắng đến mức khó chịu.
"Mùi gì mà khó ngửi vậy chứ?"
Lục Thiên Tình nhíu mày, sau đó tò mò mà bước về phía trước.
Ngay giây phút cô sắp tiến vào trong bụi cây lớn hơn hai thân người, thì có một cánh tay đã kéo cô lại.
"Thiếu phu nhân! Đừng vào đó! "
Tiểu Chúc sắc mặt có chút nhợt nhạt, kéo cô lại vội vã nói.
Lục Thiên Tình hoài nghi, Tiểu Chúc xuất hiện ở đây từ bao giờ? "Sao vậy? Trong đó đã tiêu hủy thứ gì sao? Em có biết là gì không, sao mùi lại tởm như vậy chứ?"
Tiểu Chúc có chút do dự, nhưng sau đó lại cười tươi, giải thích.
"Nói nhỏ cô biết thôi nha.
Cái hố đó đang tiêu hủy xác thỏ bệnh, là số thỏ lão gia nuôi ấy.
Mùi cô ngửi được là mùi mỡ và lông của chúng, có lẽ là cô mới thấy lần đầu nên chưa quen.
"
Tiểu Chúc nói rồi, mau chóng kéo tay Lục Thiên Tình rời đi.
Lục Thiên Tình