Trên một con phố nhỏ yên tĩnh ít người biết đến, nằm sâu trong một con hẻm có một căn nhà bằng gỗ được đạm bạc dựng lên, bên ngoài nhà là một hàng rào gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, trên mái có một ống khói đang phả ra thứ khói trắng mờ đục, phía trong là khoảng sân lớn trồng toàn hoa chuông, thoang thoảng trong gió một hương thơm ngọt ngào đến ma mi.
Trong khoảnh sân toàn sắc hoa rực rỡ đó, ở chính giữa có một cái bàn gỗ to kèm theo hai cái ghế gỗ nhỏ thượng hạng đủ cho hai người ngồi.
Thạch Vũ đang ngồi một ghế, thong thả nhìn vào bàn cờ, chậm rãi suy nghĩ, sau đó lại đi nốt nước cờ tiếp theo.
"Lão già, đã nghĩ ra bước đi chưa đấy? Ông thua tôi ba ván liên tiếp rồi, thua nữa sẽ khiến tôi phải xem lại kỹ thuật đánh cờ trứ danh của ông!"
Từ trong ngôi nhà gỗ, một người đàn ông râu hoa râm, tóc cũng đã bạc nửa đầu, thần thái đạo mạo cười lớn mà đi ra, trên tay còn cầm theo một ấm trà mới pha còn nghi ngút khói.
Thạch Vũ đánh xuống một quân cờ, lại sảng khoái mà cười t0.
"Haha.
Lão Hà, ván này tôi thắng ông ngoạn mục rồi đấy nhé"
Người đàn ông kia có vẻ không tin, lại đi đến xem lại bàn cờ, thì ngẩn ngơ.
Ấy vậy mà lại thua thật.
Nhưng điều đó không làm tâm trạng bất cứ ai thay đổi, ngược lại còn thấy vui vẻ hơn.
Ông là Hà Hữu, bạn thâm giao đã hơn ba mươi năm của Thạch Vũ.
Cả hai sát cánh cùng nhau từ lúc còn rất trẻ, dũng mãnh như hổ, hỗ trợ nhau tạo dựng nên hai cơ ngơi song song là Thạch Thị lẫn Hà Thị có tiếng nhất nhì thành phố.
Đến khi về già, Thạch Vũ thì vẫn còn chút tham công tiếc việc, nhưng Hà Hữu thì đã sớm chuyến lại cơ ngơi đồ sộ cho con trai mà lui về ở ẩn rồi.
Chỉ có điều, Hà Thị thì phát triển thua Thạch Thị một chút.
"Nào, uống một tách trà đi.
Là trà Long Nhan tôi phải tìm mua ở tận Cửu Châu đấy.
"
Hà Hữu rót ra một tách trà, vỗ nhẹ vai người bạn cũ.
Thạch Vũ hễ có thời gian rảnh đều sẽ tìm đến đây, hai người bạn già lại cùng nhau hàn huyên tâm sự.
Tuy nơi Hà Hữu ở cách thành phố rất xa, nhưng Thạch Vũ lại không ngại đường xá xa xôi chút nào.
Họ đã ở cạnh nhau gần như nữa đời người, chút khoảng cách này thì có nhằm nhò gì đâu! Uống xong trà, cả hai bắt đầu hàn huyên chuyện cũ, trong lúc đó, điện thoại của Thạch Vũ lại đột ngột vang lên.
Khi nghe máy xong sắc mặt cũng rơi vào trầm tư vô định.
"Có chuyện gì à?"
Hà Hữu điềm đạm hỏi.
"Còn có việc gì ngoài đứa con trai cố chấp của tôi.
Nó vẫn không từ bỏ, bao nhiêu năm tìm kiếm, bây giờ đã có chút thông tin về đứa em gái thất lạc của nó rồi"
Thạch Vũ trâm ngâm nói, sắc mặt cũng theo lời nói đó mà giãn ra.
Hà Hữu uống một ngụm trà, lại tiếp tục đánh xuống quân cờ tiếp theo, vừa đánh vừa mơ hồ nhớ lại.
"Ông không trách nó được.
Khi câu chuyện năm xưa xảy ra, Hân nó chỉ mới có năm tuổi, chứng kiến cả một quá trình đại thảm sát như vậy, có đứa trẻ nào mà không bị chấn động tâm lý.
Càng huống hồ, cô bé đó nếu còn sống thì vẫn là người thân duy nhất chung huyết thống còn sót lại, sao nó có thể không nỗ lực tìm kiếm chứ?"
"Tôi ngược lại chỉ muốn Hân quên đi.
Tìm được người, chưa chắc con bé đã chịu nhận lại nó.
Dù sao cũng qua lâu như vậy, con bé thay đổi thành kiểu người thế nào không ai biết được cả"
Thạch Vũ nói ra mối trăn trở trong lòng mình, trong khoảnh khắc đó trái tim lại bất giác mà nặng tru đi.
Có lẽ Thạch Tâm Hân nghĩ ông đã quên, nhưng thực ra ông lại là người rõ hết tất cả.
Thạch Vũ biết rõ bao nhiêu năm qua, anh chưa từng thôi hy vọng tìm kiếm, càng biết rất rõ anh là cố ý không muốn đi chứ không phải bị bệnh gì cả.
Ông hiểu lý do anh làm vậy là gì, nhưng ông vờ như không biết chỉ vì không muốn ép buộc anh.
Thời gian trước, Thạch Vũ còn đã tra ra, đứa con gái mất tích năm đó của Âu gia thực sự vẫn còn sống, nhưng nguồn tin kia khuyên ông không nên tìm hiểu nữa, vì cô ta hiện nay đã sống rất thất bại, hơn nữa còn bại hoại nhân phẩm vô cùng.
Thạch Vũ sau khi biết tin liền thất vọng nặng nề, chỉ cần biết người còn sống là tốt rôi, cũng thôi không tìm hiểu nữa, càng không nói bất cứ điều gì với Thạch Tâm Hân.
Vì ông không