Cất lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu mình, Thạch Tâm Hân lấy ra một chiếc phone bluetooth rất bé, mang vào tai, dưới điệu nhạc du dương, từ từ nhắm mắt lại.
Anh không căn dặn Minh Cửu sẽ gọi mình, vì chuyến đi lần này, phải mất gần bổn ngày dài mới đến cái thị trấn xa xôi đó.
Thạch Tâm Hân đi rồi, Lục Thiên Tình cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Tâm tư rối bời cũng chẳng biết nên mang cất đi đâu.
Cô trở về phòng, lại dọn dẹp phòng ốc một cách không có ý thức, tay chân thì điên cuồng làm việc, còn tâm trí thì bay theo chiếc xe kia mất rồi.
Cô không hiếu, ngàn lần vạn lần cũng không hiểu, chỉ là một câu nói, tại sao anh vẫn lựa chọn giấu giếm cô? Chẳng lẽ vì suốt khoảng thời gian qua, cô chưa từng khiến anh tin tưởng dù chỉ là một khắc ngắn ngủi nào.
"Tút! Tút! "
Đang mơ hồ, đột nhiên một tiếng chuông báo gọi video đến từ ứng dụng Y xuất hiện trên điện thoại, khiến Lục Thiên Tình ngây ngốc ra.
Cô nhìn trân trân, đã lâu lắm rồi đâu còn ai liên lạc qua video cho cô nữa chứ.
Mở điện thoại, cô phát hiện người gọi video đến lại chính là Uyển Nhi.
Mừng rỡ vô cùng, Lục Thiên Tình liền nhận máy.
Cô biết khi nhà không có ai, Uyển Nhi mới dám gọi video cho cô như thế này.
[Cô chủ! Sao lâu thế mới nhận cuộc gọi vậy? Em còn tưởng cô đã xảy ra việc gì rôi.
] Bên kia màn hình xuất hiện gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhi, cười rất vui vẻ.
"Chị thì có việc gì được chứ.
Em gọi đến thế này là vì nhà thực sự không có ai sao? Ba mẹ dạo này vẫn khỏe chứ?"
Lục Thiên Tình đáp lời vào trong video, sẵn tiện quét mắt qua những khu vực mà camera bắt trúng trong nhà mình.
[Không có ai cả em mới dám lạm quyền gọi cho chị đấy.
Lão gia đi ra trấn cả đêm không về, phu nhân và nhị tiểu thư cũng vậy.
Mọi người vẫn khỏe, nhưng bây giờ cả căn nhà này ngoài bà chủ thì chỉ còn lại một mình em thôi.
] Uyển Nhi xụ mặt đáp, sau đó lại hớn hở mà nói luyên thuyên về những chuyện gần đây trong nhà.
Lục Thiên Tình nghe qua, cảm thấy thật kinh ngạc.
Không ngờ khoảng thời gian này, ngôi nhà này của cô đã thành ra dáng vẻ như thế, từ chủ cho đến tớ, đều thay phiên nhau giữ một bộ mặt lạnh căm căm.
[Còn một việc, dạo này bà chủ!
Nhớ cô nhiều lắm.
Bà ấy rất nhiều lần đã muốn được gặp cô.
] Uyển Nhi đổi chủ đề, vừa nói vừa có chút buồn bã.
Mấy ai thấu hiểu được cho nỗi lòng của một người mẹ chứ, càng huống hồ cô đã đi được một năm rồi, vì gương mặt đó mà chưa từng dám về nhà thăm lại bà ấy.
Lục Thiên Tình nghe qua mà đau lòng, sự dằn vặt lại đè chặt trong tim.
Là cô sai, là cô có lỗi với mẹ.
Đi lâu như vậy vẫn chưa từng về thăm bà một lần.
Cô rất muốn, nhưng còn gương mặt này đối với bệnh tim của bà thì sao đây? "Chị cũng rất muốn trở về.
Uyển Nhi, em xem bệnh của mẹ đã đỡ chút nào chưa? Nếu đã đỡ hơn chị sẽ về, sẽ nhận lỗi với bà ấy.
"
Cô ảm đạm nói, trong mắt chứa chan toàn những bi thương.
Nỗi khổ của cô, sự dày vò của cô, đều là một lời không thể nói hết! [Gần đây có bác sĩ ghé qua, ông ấy nói bệnh tình của bà chủ lại tăng thêm rồi.
Hôm trước có đứa bé nhà hàng xóm qua chơi, nghịch ngợm thế nào mà đi vào nhà trong, nhân lúc bà chủ ngủ hù bà ấy một cái, thế là ngất đi luôn.
Sự việc đó dọa em sợ chết khiếp.
] Uyển Nhi thuật lại câu chuyện, mà Lục Thiên Tình nghe xong cũng điếng người, nói như vậy là, bệnh tim của mẹ cô đã nặng lãm rồi sao? Nặng đến nỗi không thể chịu thêm đả kích nào được nữa.
[Về phần bà chủ, em sẽ lựa lời, sẽ không sao đâu, chị cứ an tâm sống tốt là được rồi.
Em! ] Uyển Nhi nói đến đó liền khựng lại, ánh mắt cũng ngó ra ngoài đường.
"Em sao vậy?"
[Em thấy có xe đỗ lại, dường như phu nhân và tiểu thư về rồi.
Em tắt máy nhé, hôm khác sẽ tranh thủ gọi lại cho cô.
] Uyển Nhi nói xong cũng vội vã ngắt liên lạc.
Trên màn hình điện thoại lại trở về trạng thái tối căm căm.
Lục Thiên Tình ném chiếc điện thoại xuống giường,mệt mỏi nằm vật ra, trong đầu lại được dịp nghĩ đến vô số chuyện.
Cô rất nhớ mẹ, cũng rất nhớ ba, nhớ cả cái thị trấn