"Sếp, chúng ta chỉ còn ba giờ.
"
A Thiệu bên cạnh Phó Dung lúc này mới xuất hiện, thông báo lại tình hình.
"Ừ, tôi biết rồi"
Phó Dung chỉ lẳng lặng đáp, ánh mắt vẫn còn một chút sự lưu luyến chưa thể nguôi ngoai.
"Sếp, chuyến đi lần này mất hơn một năm.
Anh thực sự không cần báo cho lão gia phu nhân biết trước một tiếng sao?"
"Không cần.
Đến nơi tôi sẽ trực tiếp gọi điện cho họ, tránh để đêm dài lắm mộng lại cưỡng cầu không cho tôi đi.
Còn một chuyện, cậu đi chuẩn chuẩn bị trước.
Trước khi rời khỏi Giang, tôi muốn được tận tay thả tro cốt của em ấy xuống biển, đồng thời cũng muốn gặp lại Phó Thành một chút.
"
Phó Dung trầm mặc nói.
A Thiệu nghe xong, vâng một tiếng, sau đó lại đi trước để chuẩn bị.
"Thù đã được báo, Tiểu Nhiễm, em có thể an nghỉ rồi.
Còn ước mơ về tấm bằng thạc sỹ còn dang dở năm cuối của em, anh sẽ thay em hoàn thành nó.
Anh nghĩ anh cũng nên rời khỏi đây, để mượn thời gian thức tỉnh chính mình, không trở thành người xen vào hạnh phúc của cô ấy"
Phó Dung cười nhẹ, lại tự nhủ một câu, lúc này mới lấy lại phong thái điềm tĩnh như cũ, hướng ra ngoài sảnh lớn.
Mà trên mỗi bước chân, cũng đã không còn gánh nặng nữa rồi.
Buổi hôn lễ diễn ra thêm hai giờ nữa thì kết thúc, khách cũng lần lượt ra về, chỉ còn những người quan trọng là ở lại.
Lục Thiên Tình trước khi trở về cũng muốn chào tạm biệt Phó Dung một tiếng, nhưng lại chẳng hề nhìn thấy người đâu, cuối cùng đành cùng Thạch Tâm Thất trở về trước.
Ngồi trên xe, cô lại không ngửi được một chút mùi rượu nào từ người Thạch Tâm Thất mặc dù anh có vẻ uống rất nhiều.
"Anh uống canh giải rượu à?"
Cô vừa ấn nút dịch chuyển độ nghiêng của ghế, vừa thuận miệng hỏi.
"Không uống chẳng lẽ em muốn bị phạt sao? Chốc nữa tôi còn công việc cần xử lý, có rượu vào làm sao tỉnh táo được?"
Thạch Tâm Thất vừa chuyên tâm lái xe, vừa nói, tuy đã uống canh giải rượu, nhưng anh vẫn còn cảm thấy có một chút nhức đầu.
"Mà hôm nay, anh có thấy lạ không? Thanh Sương không còn quấn lấy anh nữa, hơn nữa thái độ lại trở nên có khuôn phép vô cùng, cứ như mới gặp mới quen biết ấy, hoàn toàn mất đi sự nhiệt tình vồ vã như trước đây.
Tôi thấy tình cảm mà cô ấy đối với anh, dường như đã thay đổi.
"
Lục Thiên Tình có chút mệt mỏi, cũng ngã lưng ra chiếc ghế đã ngã rạp về sau, thư giãn một chút.
Cô thoáng nhớ lại, biểu hiện của Lam Thanh Sương hôm nay trông vẫn bình thường, nhưng đối diện với Thạch Tâm Thất lại lộ ra vài phần xấu hổ, hơn nữa còn là xa lánh anh ở một khoảng cách nhất định.
"Vậy sao? Tôi không để ý lắm, nhưng hôm nay Lam Thanh Sương đúng là có chút kỳ lạ, cái cách mà cô ta mời rượu tôi, cũng khiếm nhã, có chút ngượng ngùng không rõ lý do.
"
Thạch Tâm Thất nhớ lại chút ít, thì đúng là có thấy Lam Thanh Sương hình như khác bình thường thật.
Vẫn là nụ cười đó, nhưng nhìn kĩ thì nó đã không còn được vô tư vô nghĩ như xưa.
"Ôi, sao ngứa thế nhỉ?"
Lục Thiên Tình đang nằm yên, đột nhiên lâm bâm một câu, vùng hàm phải của cô đột nhiên dấy lên một cảm giác cực kỳ ngứa ngáy, lại đau rát khó tả vô cùng, khiến cô không nhịn được phải đưa tay lên sờ, vừa sờ vừa gãi.
Cô lấy chiếc gương nhỏ từ túi xách ra, đưa lên xem thử.
Trong tích tắc, mắt cô mở to hết cỡ, cả gương mặt ngây ngốc.
Trong gương phản chiếu, vùng hàm phải của cô xuất hiện những đốm màu tím, nhỏ như đầu đũa, loang lổ cả một góc.
Hơn nữa cô càng gãi, nó càng tím nhiều hơn.
Một nỗi sợ hãi đã bao vây lấy tâm trí cô, khiến tim đập thình thịch.
Cô sực nhớ lại những thứ mình đã ăn hôm nay, đều là những món có thể ăn được, không nằm trong vùng thực phẩm cấm của biến chứng thẩm mỹ.
Vậy thì những đốm tím này là thứ gì? Cô hoảng loạn đến làm rơi cả chiếc gương, khiến Thạch Tâm Thất chú ý, nhất thời mà chạy xe chậm lại.
"Sao vậy? Nhìn cô có vẻ hơi hoang mang, có chuyện gì sao?"
Lục Thiên Tình nhặt chiếc gương lên, không trả lời anh, ngược lại chỉ muốn tìm cách che mắt làm sao để đến bệnh viện phẫu thuật xem tình hình của mình.
"Anh, tôi đột nhiên muốn ăn kem dứa.
Anh đưa tôi đến siêu thị nhé.
"
Lục Thiên Tình bịa một lý do, tuy ngoài miệng có vẻ điềm nhiên, nhưng trong tim đã nhảy loạn cả rồi.
Cô có thể cảm nhận được, những vết tím kia ngày càng khiến cô ngứa ngáy không thể chịu nổi nữa.
Nhưng cũng không thể nói