Một chữ "cướp" đó, ấy thế mà lại khiến Lục Thiên Tình cô sững người, một nỗi sợ hãi, lớn đến cực đệ đột ngột bấu vào trái tim cô, lan ra toàn thân thể.
Cô trân trân nhìn Lục Bối Di, cảm thấy mình đứng trước cô ta, cứ như một kẻ trộm nhát gan bị mất hết dũng khí vậy.
Cô gạt tay Lục Bối Di ra, lại đứng bật dậy, quay người đi, cố gắng đập tan đi phần người đang nơm nớp lo sợ của mình.
"Tôi không muốn nói chuyện phiếm với cô.
"
Nói xong rồi, cô liền đi vào trong, tiến vào khu vực nhà giữa mà thăm mẹ của mình.
Người mẹ đáng thương đã hai năm rôi cô mới được gặp lại.
"Chị cứ thong thả nhé.
Chị em chúng ta còn nhiều thời gian mà! Haha! "
Lục Bối Di nhìn theo bóng lưng đầy nỗi sợ hãi của chị gái, nói lớn, cười vọng theo mà châm biếm một câu.
Lục Thiên Tình ở bên trong, lại nâng lên mặt lớp khẩu trang kín mít như bưng, lặng lẽ đi vào.
Cô từ xa trông thấy, mẹ cô Đoàn Dịch vẫn còn ngủ say, từng nhịp thở yếu ớt của bà càng khiến cô chứng kiến mà đau lòng không thể tả.
Cô rất nhớ mẹ, nhưng ngay giờ phút này lại không muốn đánh thức bà.
Cô sợ hãi, cô hoang mang, cô không dám đối diện thẳng mặt với người mẹ hiền từ ấy.
Ánh mắt cô mềm lại, như thu hết chân dung của mẹ mình vào trong đó.
Mẹ cô vẫn nằm ở chiếc giường quen thuộc đó, nhưng đã gây đi rất nhiều, da dẻ cũng đen sạm lại, mái tóc của bà đã lốm đốm không ít những sợi tóc màu trắng, bạc như mây.
Cô không phát ra tiếng động nào, chỉ lắng lặng ngồi ở đó, nhìn bà ngủ, thật lâu thật lâu hơn mấy giờ đồng hồ.
Uyển Nhi trông thấy tình cảnh đó cũng không khỏi xót xa, càng khó dám vào làm phiền, mà rất nhanh, Uyển Nhi vì lớn hơn Tiểu Chúc hai tuổi, đã mau chóng thân thiết với cô như hai chị em ruột.
"Chị Uyển Nhi, người phụ nữ nằm trong kia!
Là ai vậy?"
Dưới ánh trăng tờ mờ ban đêm, Tiểu Chúc vừa giúp Uyển Nhi rửa bát, vừa tò mò hỏi.
Uyển Nhi trước đó đã nghe Lục Thiên Tình kể qua về Tiểu Chúc, càng biết cô tin tưởng cô gái này rất nhiều, cũng không giấu giếm nữa.
"Bà ấy!
Là bà cả đấy, cũng là mẹ ruột của cô chủ.
"
Tiểu Chúc nghe qua cũng có chút kinh người.
"Mẹ ruột sao? Chẳng phải mẹ ruột của thiếu phu nhân là người phụ nữ lần trước đã đến thăm cô ấy sao?"
Uyển Nhi khẽ lắc đầu.
"Không phải, bà ấy là mẹ hai, cũng là mẹ kế của cô chủ.
Còn mẹ ruột thật sự, là người đang nằm trong căn phòng ấy.
Mối quan hệ trái ngang giữa những thành viên trong căn nhà này, em chưa rõ hết đâu.
Còn rất nhiều những chuyện kinh khủng.
"
"Hóa ra là chị em khác mẹ, nên giữa thiếu phu nhân và em gái song sinh của cô ấy, mới không thể hòa thuận được với nhau.
"
Tiểu Chúc ngây ngô nói, cô vẫn còn nhớ đến trận cãi vã lớn giữa hai chị em họ sáng nay, dù ở khá xa nhưng vẫn nghe loáng thoáng được từng đợt lớn tiếng truyền tới.
"Nếu chỉ nói không hòa thuận thì là chưa đủ, giữa bọn họ, chính là mắc nợ lẫn nhau.
Chị em cô ấy, đã định sớm đời này hai kiếp tương tàn rồi.
"
Uyển Nhi vừa nói, lại vừa khuấy nhẹ làn nước trong chậu, vừa tức thì, cô nhìn thấy đôi mắt đầy sâu muộn của mình phản chiếu trong đó, nhìn thật bất lực làm sao.
Tiểu Chúc nghe đến câu nói kia mà khựng lại, khó hiểu nhìn Uyển Nhi.
Cái gì mà hai kiếp tương tàn? Nghe thật đáng sợ! Cứ như thể giữa họ cứ có mối thù truyền kiếp ấy.
Nhưng sực nhớ ra gì đó, Tiểu Chúc đột nhiên ngẩn người ra, hỏi Uyển Nhi.
"Nếu như là chị em khác mẹ, thì sao lại có thể có trường hợp song sinh được chứ? Hơn nữa, em gái cô chủ cũng tên Lục Bối Di!
Chị Uyển Nhi, chuyện này! "
"Tối rồi, chị vào trong then cửa trước.
Em ở lại sắp xếp gọn lại chồng bát này rồi vào sau nhé.
"
Uyển Nhi không để Tiểu Chúc nói hết, đã ngắt ngang, sau đó vội vã rời đi trước.
Rõ ràng là cô không muốn trả lời câu hỏi này.
Tiểu Chúc ngồi đực mặt ra đó, những câu hỏi khó hiểu vừa rồi, vẫn còn dai dẳng vang trong đầu cô.
Hóa ra Lục gia có những điểm phức tạp thật sự.
Đêm đó, Lục Thiên Tình đợi đến tận khuya, vẫn không thấy ba và mẹ kế