Lục Thiên Tình chưa thể hết âu lo, hơn nữa nỗi âu lo cứ canh cánh ngày càng lớn trong lòng, cô gửi thông báo hẹn ngày về cho Thạch Tâm Hân xong, liền đi đến trước bàn thờ tổ tiên, thắp một nén hương, thành tâm khấn vái, cô hy vọng Tiểu Chúc sẽ bình bình an an mà sớm ngày trở về dù răng, nỗi bất an kia có thắp tàn cả hương đi cũng không cách nào dẫn xuống nổi.
Xong xuôi, cô vào phòng thăm mẹ, cũng chẳng sợ bà sẽ kích động vì gương mặt này nữa.
Vì mấy hôm trước, cô nhân lúc bà còn bình tĩnh đã thú nhận cả.
Dù khi ấy Đoàn Dịch có vì gương mặt đó của cô mà kinh ngạc, tái lại cơn đau tim, ngất đi dọa cô sợ phát khiếp, nhưng sau khi tỉnh lại, bà cũng đã nhận cô rồi.
Cô thú nhận bởi vì cô biết, trốn chạy mãi cũng chẳng phải là một cách hay.
"Mẹ, hôm nay mẹ thế nào? Trong người có khỏe hơn chút nào không? Khi nãy con vừa nấu xong chút chè hạt sen, chốc nữa nguội một tí con mang vào cho mẹ nhé.
"
Lục Thiên Tình vừa vào phòng, đẩy nhẹ ô cửa sổ nho nhỏ bên vách ra, vừa dịu dàng quan tâm mẹ.
Lục Thiên Tình xắn tay áo, dọn dẹp lại phòng ốc của mẹ một lần nữa, gom tất cả vài chiếc lá khô vừa rơi rụng vào trong phòng, vất ra ngoài hết, xong việc còn xịt thêm một ít hương xịt phòng, thứ mùi thoáng đãng dịu nhẹ này cũng làm cô cảm thấy phần nào dễ chịu hơn.
Cô ngồi xuống cạnh bà, xoa bóp tay chân cho bà, cảm nhận lại thứ tình cảm mẫu tử mà đã lâu cô cách xa.
Vớ lấy chiếc lược ngà có màu đỏ thâm như nhung, cô đỡ bà ngồi dựa vào thành giường, sau đó lại giúp bà chải chuốt lại mái tóc rối.
"Mẹ à, đến nay con vẫn chưa tìm được Tiểu Chúc.
Đã năm ngày trôi qua rồi, con lo lắng lắm, con thực sự rất bất an.
"
Lục Thiên Tình vừa gỡ mái tóc rối cho mẹ, vừa rầu rĩ nói.
Về việc mất tích không rõ nguyên do của Tiểu Chúc, dù chỉ là một giây cô cũng không có cách nào buông xuống được.
Người cũng là do cô mang đi cùng, nay xảy ra việc không rõ như vậy, làm sao có thể không tự trách được chứ.
Đoàn Dịch nghe đến tên Tiểu Chúc, lập tức run rẩy cả người, kích động đến mức liên tục ú ớ khiến Lục Thiên Tình phải ngạc nhiên.
"Mẹ, mẹ sao vậy? Sao lại run như vậy chứ? Mẹ không khỏe trong người chỗ nào? Hay có gì muốn nói với con sao?"
Lục Thiên Tình đỡ lấy Đoàn Dịch, liên tục gặng hỏi bà.
Có vẻ như, mẹ của cô biết gì đó liên quan đến việc Tiểu Chúc mất tích thì phải.
Đoàn Dịch bất lực chỉ có thể ú ớ đến méo xệch cả miệng đi, đôi tay gây hắn rõ lớp gân xanh đầy kích động, ánh mắt của bà ngay lúc này đang nhìn Lục Thiên Tình như có ghim một ngọn đuốc lớn hừng hực trong đó, gấp gáp đến độ như sắp bị bỏng đến nơi.
Đoàn Dịch hận chính mình vô năng vô dụng, ngay cả một câu cũng không thể gặng cho rõ chữ mà phát âm được ra ngoài, chỉ có thể trơ mắt ra đó mà nhìn cô gái nhỏ đó chết đi, mang cả tội ác của Lục Bối Di mà nuốt ngược vào trong thanh quản.
Truyện Nữ Phụ
"Mẹ sao vậy? Đừng làm con sợ mà.
Mẹ đang có bệnh tim, sao lại kích động như vậy chứ"
Lục Thiên Tình lo sợ mà dìu bà nằm xuống, định rót cho bà một cốc nước uống cho bình tĩnh lại.
Đoàn Dịch không nhận nước, chỉ ú ớ, cố gắng thể hiện rằng mình đang có chuyện muốn nói với cô.
Lục Thiên Tình nhận ra phản ứng đó của mẹ, đặt cốc nước xuống, liên hỏi một câu.
"Mẹ!
Mẹ có phải biết gì đó liên quan đến Tiểu Chúc không? Mẹ muốn con biết đúng không?"
Đoàn Dịch ú ớ, lại cố gắng gật đầu.
Đúng lúc Lục Thiên Tình định hỏi điều gì đó, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Uyển Nhi, sau đó, cô cũng xuất hiện ngay trước cửa phòng.
"Chị ơi, có thím Lưu hàng xóm sang tìm chị này.
Con dâu thím ấy đang đau bụng sắp sinh, trong lúc chờ xe đi đến bệnh viện, nhờ chị sang bấm vài huyệt sinh môn làm giảm đau đớn""
"Gấp!
có gấp lắm không, chị định!
"Gấp lắm.
Thím ấy đang chờ trước cửa nhà chúng ta, sắc mặt cũng lo lắng đến đỏ bừng, con dâu thím ấy mang thai đôi, cả cái trấn này chỉ có mình chị biết bấm cái huyệt ấy, chị mau lên, thím ấy sốt ruột lắm rồi"
Uyển Nhi thúc giục Lục Thiên Tình, Lục Thiên Tình chậc lưỡi đầy lo ngại, thầm nghĩ rằng tại sao cứ cái gì độc nhất là đều ở trên người cô cả