"Nhà của cô? Cô gái, chẳng lẽ cô là thiếu phu nhân của Thạch gia?"
Nữ tài xế không giấu được sự kinh ngạc, liền khẩn trương hỏi.
Chị ta không tin mình lại có số được đón tiếp một đại nhân vật lớn tới mức đó.
"Thiếu phu nhân? Bà chị, chị trông tôi giống cô ta lắm sao?"
Cô gái lúc này đã có chút ngạc nhiên, cũng thật không biết người phụ nữ kia có dáng vẻ thế nào mà lại bị nhìn nhầm như vậy.
Đường đường là một Thạch Tiểu Phong, một cô thiên kim cành vàng lá ngọc, rời quê hương chín năm, đến khi quay lại lại bị người khác nhận nhầm thành một người mà cô ghét cay ghét đắng, hỏi sao có thể không bực tức cho được chứ? "Nói như vậy thì cô không phải cô ấy rồi.
Tôi chưa từng gặp qua cô ấy, nhưng cả cái thành phố này đều biết, thiếu phu nhân của Thạch gia là một cô gái xinh đẹp vô cùng, phẩm hạnh lại cực kỳ đoan chính, thích làm việc thiện, nhưng lại hiếm khi lộ diện ở chốn đông người, vì vậy rất ít người biết đến dụng mạo của cô ta.
"
"Còn chồng cô ta? Chị biết những gì?"
Thạch Tiểu Phong đối với những thứ liên quan đến người phụ nữ kia không hề hứng thú, ngược lại chỉ hứng thú với mỗi người đàn ông mà cô yêu thương.
"Ý cô là Thạch nhị thiếu ấy hả? Cậu ấy nghe đâu cũng rất chiều chuộng vợ, nhưng mà cả ngày chỉ ở nhà, chẳng ai biết gì nhiều đến cậu ấy cả.
"
Nữ tài xế nói xong, liền nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô gái đã tựa vào ghế, dáng vẻ yên lặng bất định, có vẻ đã ngủ rồi thì phải.
Không muốn làm phiền khách, bà chị cũng thôi không tán gẫu nữa, tập trung lái xe.
Thạch Tiểu Phong ẩn đi biểu cảm của mình dưới lớp kính mát màu đen, nhìn có vẻ là đang ngủ nhưng hai mắt vẫn đang mở, chỉ là thân sắc tăm tối vô cùng.
Cụm từ "chiều chuộng vợ"
kia đã khiến cô khó chịu, càng khó chịu hơn khi chẳng ai nhìn ra được cô là ai.
Chẳng lẽ đi chín năm, tên của cô đã trở thành cái tên chết mất rồi? Cô khẽ nhìn ra ngoài ô cửa sổ đầy nắng gió, cảnh vật lướt qua vùn vụt trong tích tắc, thời gian lâu như vậy, mọi thứ cũng thay đổi quá nhiều rồi.
Thậm chí đến cả mặt đường cô còn cảm thấy không quen.
Nghĩ đến dáng vẻ Thạch Tâm Hân khi gặp lại mình, Thạch Tiểu Phong cực kỳ hưng phấn.
Cô cười nhẹ, khẽ nhắm đôi mắt của mình lại, cô muốn ngủ một chút, để đến khi tỉnh lại, sẽ được người đàn ông ấy mừng rỡ mà ôm chầm lấy cô.
Dù gì từ sân bay về đến nhà, tính cả thời điểm kẹt xe thì còn phải mất hơn ba giờ đồng hồ nữa.
Thạch gia.
Từ trên lâu, Đường Bắc Ái đang vươn vai thoải mái, từ tốn đi xuống.
Phải công nhận, chẳng đâu sảng khoái bằng việc ngủ lại nhà của bạn thân, ít ra còn có hơi người, chẳng như căn hộ lớn nhưng lạnh l&o của anh, ngoài một ông quản gia cùng vài con chó già ra thì chẳng còn gì nữa.
"Đường tổng sao không ngủ thêm tí nữa cho chẵn mười hai giờ?"
Thạch Tâm Hân ở dưới phòng khách, vừa châm một chút trà, vừa nhàn nhã nói.
Thời gian này cả Thạch gia vô cùng cô độc, sau khi Lục Thiên Tình rời đi thì Thạch Vũ cũng chuyển nhượng lại hết mọi công việc cho Thạch Tâm Thất, còn mình thu dọn hành lý cùng ông bạn già Hà Hữu đi hưởng thụ niềm vui tuổi già, tham gia khóa đánh gold vàng ở tận ngoài thành phố lớn xa tít tắp.
Thạch Tâm Thất ngày đêm chỉ ở công ty, đến khi về nhà cũng đã tối muộn.
Thạch Tâm Hân một mình ở căn biệt thự lớn tới như thế, đã chán đến độ muốn sinh bệnh.
Cũng may thời gian này, thỉnh thoảng Đường Bắc Ái lại mang theo chút mồi nhấm nháp ghé qua, xem Thạch gia như chính nhà của mình, ba người đàn ông lại thường xuyên được dịp mà tán gẫu.
"Còn không phải vì giường nhà cậu tốt quá à? Làm tôi ngủ thức chẳng nổi luôn đấy"
Đường Bắc Ái vừa đi xuống, vừa tiện tay bốc một miếng trái cây, cho vào miệng.
"Tôi nói nhé, anh mà ngủ nướng mãi thế, Mạn Khương sẽ không gả con gái đâu!"
Thạch Tâm Hân buông ra một câu châm chọc, anh dĩ nhiên là biết Đường Bắc Ái đối với Mạn Nhan xấu xí dở người kia sợ hãi đỉnh điểm đến mức nào.
"Nếu phải lựa chọn lấy con gái lão, thà rằng Đường Bắc Ái này tự mình xuống tóc xuất gia, ăn chay với đậu hũ rau xanh cả đời!"
Đường Bắc Ái nói chắc nịch, chỉ hận chưa thể nôn miếng trái cây