Cô lúc ở Hoằng Lục, sau khi ghép mắt xong, đã từng ôm giấc mộng đẹp như thơ mà chìm vào giấc ngủ.
Liên tục mộng thấy dáng vẻ của Thạch Tâm Hân khi ấy sẽ rạng rỡ và đẹp đẽ đến mức nào.
Thạch Tiểu Phong đã từng rất nhiều lần nghĩ rằng, Thạch Tâm Hân từ trước tới nay vẫn luôn có mỗi cô, sẽ vì đôi mắt kia mà càng yêu cô nhiều hơn nữa.
Nhưng thực tế thì luôn đi ngược lại với suy nghĩ, người đàn ông cô yêu thương, hóa ra từ lâu trái tim đã thuộc về một người khác một cách không thể tách khỏi rồi.
"A Tôn, anh lớn tiếng như vậy, không sợ sẽ kinh động đến cô ta sao?"
Thạch Tiểu Phong cười khẽ một tiếng, lại thuyết phục mình chưa từng nghe thấy gì.
Cô tin, Thạch Tâm Hân chỉ là nhất thời ngu muội.
Người tốt với anh nhất, chỉ có mỗi mình cô.
"Tiểu Phong, anh có thế hứa và làm cho em mọi chuyện, chỉ riêng chuyện đó là không thể nào được"
Thạch Tâm Hân nói rồi, chủ động uống thêm một ngụm bia để thức lại tinh thần.
"Khuya rồi, em cũng ngủ sớm đi.
Anh đi trước"
Nhận ra càng ở lâu thì càng nặng lời, Thạch Tâm Hân liền rời đi.
Khi cánh cửa vừa đóng sầm lại, lon bia còn dang dở trên bàn đã bị người trong phòng ném thẳng vào mặt cửa, rơi keng một tiếng xuống đất, đổ loang ra.
Thạch Tiểu Phong vừa nhàn nhã dùng chiếc thìa đâm nát miếng dưa hấu trong đĩa, vừa lẩm bẩm rằng.
"A Tôn, rồi anh sẽ thấy.
Khi anh chẳng còn gì trong tay, ả sẽ rời bỏ anh như thế nào.
Anh chỉ được quyên là của em, ả ngáng chân em, thì ả sẽ phải rời đi trong dáng vẻ nhục nhã nhất.
"
Thạch Tiểu Phong sau đó, lại lấy từ tủ ra một tấm ảnh đã cũ, trong ảnh là một bé trai rất đáng yêu.
Cô sờ vào gương mặt trong bức ảnh cũ kia, sắc mặt đã có chút hạnh phúc.
"Anh không ly hôn, thì em sẽ có cách khiến anh phải ly hôn!"
Trong đêm tối, lớp rèm khẽ bị gió thổi cho bay bay, càng làm bừng sáng hơn nụ cười đẹp như tranh vẽ của Thạch Tiểu Phong.
Chỉ là nụ cười đó nhìn chẳng có thiện cảm chút nào.
Thạch Tâm Hân khi trở về phòng, cả đêm đều ôm vợ rất chặt, chỉ sợ rằng vừa buông ra, cô sẽ mọc cánh mà bay đi mất.
"Sao vậy? Sao lại ôm em chặt như vậy? Cô ấy!
Đã nói gì với anh sao?"
Lục Thiên Tình vừa xoay người lại, vừa hay mặt đối mặt với Thạch Tâm Hân, vừa nhẹ nhàng nói.
Trong đêm khuya thanh vắng, giọng nói của cô như đóa quỳnh về đêm, tỏa ra hương thơm mát mẻ kỳ lạ làm say đắm lòng người.
Thạch Tâm Hân ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của vợ, mọi não nề lại biến tan.
"Không có, em ấy chẳng nói gì cả.
Chỉ là đột nhiên anh cảm thấy, yêu em quá mà thôi.
"
Thạch Tâm Hân ngắt nhẹ đôi má mịn màng còn phơn phớt đỏ của vợ, lắc nhẹ đầu nói.
Những thứ mà Thạch Tiểu Phong vừa nói với anh, tốt nhất là cô không nên biết.
"Nhưng em vẫn thấy, anh có gì đó giấu em.
"
Linh cảm mách bảo Lục Thiên Tình như thế, nhưng cô lại không nhìn ra được sự do dự có vấn đề của anh ở chỗ nào cả.
Tên chồng này, chỉ trách cái gì cũng giấu giếm quá tốt.
"Nếu gọi là giấu thì cũng không đúng, vì anh chưa từng làm sai việc gì để giấu em.
Nhưng có một chuyện duy nhất, là đã giấu em việc anh có thể nói chuyện được.
"
Lục Thiên Tình nghe đến đó cũng khó chịu, còn chưa nguôi ngoai được, cô quay mặt lại, nằm xoay lưng về phía anh, tâm trạng cáu gắt.
Về việc này, anh cũng chưa từng giải thích cho cô biết.
Thạch Tâm Hân biết vợ giận dỗi, choàng tay qua eo cô, siết chặt lấy người vợ, áp sát đầu vào vùng cổ trắng mịn của cô, từ từ nhớ lại chuyện cũ.
"Sở đĩï anh không nói chuyện với em, là vì còn ám ảnh một số thứ.
Năm xưa khi xảy ra vụ hỏa hoạn lớn đó, anh hai mươi tuổi, bằng tuổi với Tiểu Phong.
Đến khi tỉnh lại, anh đã thấy băng trắng kín mắt mình, cùng với câu nói không thể cứu chữa của bác sĩ.
Sau đó khi anh tỉnh lại lần nữa, thì lại hay tin Tiểu Phong em ấy đã giấu gia đình hiến tặng cho anh giác mạc rồi cũng biến mất.
Anh rất sốc, anh dường như cũng rơi vào trầm cảm ở giai đoạn đó, rất lâu rất lâu vẫn không tiếp nhận được sự thật, càng không có tung tích gì của Tiểu Phong.
Một thời gian dài sau trị liệu, vẫn không thể nói chuyện với người khác, kéo dài mãi đến tận bây giờ.
"
Lời rót vào tai, tâm tình cũng ít nhiều mà dịu lại.
Lục Thiên Tình cũng có