Chương 27: nấu cơm cho anh ăn
Long Tịch Bảo gãy một khúc tiếp một khúc, ngay cả 《 cô bé bán diêm 》 cũng gãy ra, thời gian cô gãy cho anh nghe đã hơn một tiếng, đã 6 giờ tối, cũng là lúc Long gia chuẩn bị dọn cơm tối.
Long Tịch Bảo nhìn đồng hồ treo trên tường: “Anh Thiên, em muốn về nhà, lần sau lại tới tìm anh chơi.”
Doãn Thiên nhìn Long Tịch Bảo: “Tối nay đừng trở về được không, hôm nay anh không muốn ở một mình.”
“Nhưng mà ••••••” Long Tịch Bảo bị làm khó khi nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Doãn Thiên, nhưng cô đã đáp ứng với anh Hiên, trước giờ cơm tối phải về, hơn nữa ra ngoài lâu như vậy, anh Bác nhất định sẽ tức giận.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.” Doãn Thiên nhàn nhạt nói đến.
Long Tịch Bảo ngẩn ra, không trách được, không trách được anh lại tìm cô uống rượu, nhìn anh một chút, lại nhìn điện thoại di động, hạ quyết tâm: “Được rồi, hôm nay em sẽ ở lại đây, làm bữa cơm ngon cho anh ăn, ăn xong chúng ta sẽ mua VCD về coi, anh thích xem cái gì? Phim hành động? Phim tình cảm? Phim hoạt hình? Hoặc là phim kịnh dị cũng được, trừ cái loại phim đen ra, em có thế coi cùng anh.”
Long Tịch Bảo vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, dứt khoát tắt nguồn, lúc đó, cô giống như người hùng hi sinh vì chính nghĩa•••••mơ hồ, cô có lẽ đã tưởng tượng đến hình ảnh Long Tịch Bác bóp chết cô.
Doãn Thiên bị cô chọc cười: “Lời này mà em cũng nói được sao?.”
“Em nói gì sao?” Long Tịch Bảo làm vẻ mặt rất thuần khiết, nhìn Doãn Thiên.
Doãn Thiên buồn cười nhìn Long Tịch Bảo: ” Em học những từ này ở nơi nào hả ̄••”
“Hắc hắc  ̄•••• Sắc biến thiên hạ (tên truyện T^T)!” Long Tịch Bảo khí thế hô to bốn chữ này, khiến Doãn Thiên sợ hết hồn
“Ặc •••em chuẩn bị làm cái gì cho anh ăn đây?” Doãn Thiên chuyển đề tài, lăng lăng hỏi.
“Hì hì ••••• anh ngồi đây, chờ em đi nấu, nha.” Nói xong, người kia lòng tin mười phần hướng đi phòng bếp
15 phút về sau ••••••
“Này •••••• đây chính là ‘đôi tay tài năng’ của em hả?” khóe miệng Doãn Thiên co giật nhìn tô chén trước mắt.
“Đúng vậy  ̄••• anh mau ăn đi, khẳng định ăn ngon.” Long Tịch Bảo vui vẻ ngồi ở trên bàn cơm, mặt kiêu ngạo nhìn Doãn Thiên.
“Đây là mì ống!” Doãn Thiên nhắc nhở.
“Sai •••• đây không phải là mì ống••••” mặt Long Tịch Bảo nghiêm túc chỉ ra chỗ sai.
“Cái này là ••••”
“Đây là mì ống em đã dùng nước sôi trụng qua ••!”
Quạ…..quạ…….quạ
trên đỉnh đầu Doãn Thiên bay qua mấy con quạ đen đáng yêu••••
“trời anh, anh không sao chứ  ̄•• ta chỉ bỏ thêm trứng gà và chân giò hun khói. 8 Khẳng định ăn ngon” Long Tịch Bảo nhìn Doãn Thiên như bị sét đánh hóa đá, meo meo kêu lên.
“Thôi, nhìn em thiên kim tiểu thư nên anh không hy vọng xa vời là em sẽ nấu ra vật gì tốt .” Doãn Thiên vuốt ve cái trán, bật cười nói ••••••
“Ai nói, anh chờ đó cho ta !” Long Tịch Bảo không vui đứng lên, tức giận xông về phòng bếp
nửa giờ sau sau ••••••
Doãn Thiên ngốc lăng •••••• nhìn thức ăn đầy bàn
“Đây là nước sốt cà chua, đây là thịt viên, đây là cua hương cay, đây là cá chần nước sôi, đây là sườn xào chua ngọt, đây là su su hầm, còn có đây là mòn ăn do em sáng tạo ra: canh thập cẩm, có ngọt có mặn, có chua có cay, có mặn có chay, ăn đi!” Long Tịch Bảo giới thiệu từng tên đồ ăn, sau đó lại đi vào phòng bếp, không biết lấy cái gì.
Doãn Thiên ăn một món lại một món, mới phát hiện, thì ra cô nấu món ăn ngon như vậy, thật sự rất ngon.
Chỉ chốc lát anh nhìn thấy Long Tịch Bảo lại bưng một chén ra ngoài, đợi cô đặt lên bàn, anh mới thấy rõ ràng, là mì ăn liền •••
“Bảo Nhi, tại sao còn ăn mì ăn liền, em nấu đồ ăn rất ngon mà.”
“Anh không phải biết, em chỉ muốn mì ăn liền thôi, bình thường anh Bác và anh Hiên không cho phép em ăn mì ăn liền, thật vất vả mới có cơ hội, tại sao em có thể bỏ qua được.” Long Tịch Bảo không hề hình tượng hút sợi mì, vừa meo meo kêu lên.
Lại bọn họ •••••• tại sao chuyện gì đều liên quan đến bọn họ, Doãn Thiên không vui nhíu nhíu lông mày.
“Thế nào, anh Thiên? Ăn không ngon sao? Tại sao anh không ăn?” Long Tịch Bảo tựa hồ không vui nhìn Doãn Thiên
“Không có gì, em nấu quá ngon, anh sợ khiến dạ dày mình bị em nuôi quá tốt.” Doãn Thiên dịu dàng cười đáp.
“Hì hì, về sau có rãnh rỗi, chúng ta kêu lên Tuyết Tuyết đến, em lại nấu cho anh ăn.”
“Ha ha, được.”
“Bảo Nhi, tựa hồ cái gì em cũng biết, em còn biết cái gì?” Doãn Thiên vừa ăn vừa hỏi
“A••• múa cột, múa bụng, khiêu vũ, múa dải lụa, cờ vây, thư pháp, hội hoạ, võ, cỡi ngựa, rất nhiều , không nhớ nổi, còn về nhạc cụ thì có thể chơi tỳ bà, sáo cùng Piano, dù sao tất cả mọi thứ đều học qua, nhưng mà học không thông tất cả.” Long Tịch Bảo hút sợi mì vừa đáp.
“Ha ha •• thì ra em không phải là