Chương 50: Phong ba bão táp
Long tịch bác hít một hơi, tự nói với mình phải tỉnh táo, phải tỉnh táo: “Hôm nay em nói người nào vô lương, thất đức lại âm hiểm xảo trá hả?”
Long tịch bảo sửng sốt một chút, cảm giác không tìm được phương hướng: “Cái gì?”
“Anh hỏi em người nào vô lương? Người nào thất đức? Người nào âm hiểm xảo trá?” Long tịch bác cắn răng nghiến lợi hỏi lại lần nữa.
Long tịch bảo suy nghĩ một chút lời của anh, loại bỏ chuyện xảy ra ngày hôm nay:
( là Long tịch bác anh đấy, động một chút là đánh đầu người ta, vô lương! Thất đức! )
( Hay nên nói anh bác học rộng tài cao, kiến thức rộng rãi, phong lưu phóng khoáng, tác phong nhanh nhẹn, anh tuấn tiêu sái, âm hiểm xảo trá )
Thì ra anh đang nói này việc này •• đợi chút ••• đây không phải là cuộc đối thoại giữa cô và anh Thiên sao? Anh làm sao lại biết?
Long tịch Bảo nhìn Long tịch bác: “Làm sao anh biết em nói những lời này?”
Long tịch bác cứng một cái tiếp tục lẽ thẳng khí hùng mà nói đến: “Ngươi trông nom ta làm sao biết, ngươi có hay không nói qua?”
Long tịch bảo ngẫm nghĩ một chút, kích động nhảy xuống, hô to: “Các anh giám thị em?”
Long tịch hiên đứng dậy muốn nắm tay Long tịch bảo, chỉ thấy cô vọt tới trước mặt Long tịch bác, tức giận hét lên: “Các anh gắn camera ở đâu trên người em, các anh con em là thứ gì hả? Có phải còn giám sát khi em đi vệ sinh hay tắm rửa phải không, em không phải là phạm nhân, tại sao các anh có thể đối xử với em như vậy.”
Long tịch bác nhìn dáng vẻ kích động của cô, lạnh lùng nói: “Nếu như em trong sạch, chúng ta giám thị em thì sao nào?”
Long tịch bảo dậm chân: “Chuyện này căn bản không phải là vấn đề, không trách được hôm nay các anh hào phóng thả em ra ngoài như vậy, hoá ra là thế, các anh muốn nhìn gì? Các anh nghĩ đến các anh sẽ thấy gì? Hôn? Vuốt ve? Hay là lên giường ân ái?”
“Long tịch bảo, anh cảnh cáo em tốt nhất đừng nói lung tung.” Long tịch bác dùng giọng rất nhẹ khạc ra những lời này, lại làm cho người ta cảm giác không rét mà run.
“Không cho phép em nói? Thế nào? Anh còn muốn cho em thêm một bạt tai sao? Anh đánh đi, anh tát má trái thì nhất định em sẽ đưa má cho anh tát nốt, không có biện pháp, ai bảo số em khổ thế.” Long tịch bảo thương tâm mà nói.
“Đủ rồi, Bảo Bảo, đừng kích động như vậy ••” Long tịch hiên đưa tay ra, muốn ôm eo cô, lại bị cô lắc mình né tránh.
“Các anh chưa từng tin em, trong mắt các anh, em chỉ là người đứng núi này trông núi nọ, tùy thời cũng có thể cho cắm sừng các anh sao?” Long tịch bảo nhẹ nâng khóe miệng, tự giễu cười cười, tiếp tục nói: “Ngay cả đến điều cơ bản nhất các anh cũng không chịu cho em, còn nói cái gì cả đời, đều là nói nhảm.” Nói xong không quay đầu lại, lên lầu.
Cô không thể khóc, không thể khóc trước mặt bọn anh, như vậy thật mất hết thể diện.
Long tịch bác có chút sững sờ ngồi trên ghế, anh làm sai sao? Anh chỉ lo cho cô••••••
“Được rồi, đừng lo lắng, Bảo Bảo chính là như vậy , ngày mai sẽ tốt lại.” Long tịch hiên vỗ vỗ bờ vai anh, nhẹ nói, chuyện này bọn họ làm có chút quá đáng, nhưng bọn họ