Minh Nghi nhìn vẻ mặt thản nhiên như mọi chuyện đều không liên quan đến mình cùng thái độ dửng dưng của Tần Lăng, phải kiềm chế lắm mới không thốt ra những lời mắng chửi: "Cái gì mà ngươi cũng không biết, vậy đám quan binh bên ngoài là chuyện gì?"
"Ngươi mau kể rõ ra đi." Mạc Nhiên cũng không bình tĩnh nổi đành lên tiếng nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của y đang lo lắng cho mình, Tần Lăng mỉm cười trấn an từ từ kể lại: "Trên đường trở về ta đi qua căn phòng đấy thấy cửa khép hờ, thực ra lúc đầu cũng không để ý lắm, đi được một đoạn thì nghe thấy có tiếng người hét lên, rồi thấy một hắc y nhân từ bên trong chạy ra. Biết có người gặp chuyện nên ta liền vào xem thử."
Tần Lăng vừa nói vừa nhấp chén trà trong tay, hắn sẽ không nói vì nhìn thấy hắc y nhân kia mang trên mình thanh kiếm khắc hình bán nguyệt, chính là người đã ra tay ám sát Mạc Nhiên ở kiếp trước. Khi đó hại hắn bị trúng độc nên vẫn luôn âm thầm điều tra về đám người này, nhưng đều không có tung tích. Kiếp trước đã ra tay một lần, không thể tránh khỏi kiếp này ra tay lần nữa. Những người này võ công cực kỳ lợi hại, hơn nữa còn hành tung bí ẩn, đặc biệt là người đứng đằng sau càng khó lường. Cho dù là hiện tại võ công hắn giỏi hơn trước nhiều, nhưng cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ, vì vậy càng phải cẩn thận hơn.
"Lúc ngươi vào thì Trương thái sư đã chết rồi?" Sở Tiêu bây giờ mới lên tiếng.
"Chưa." Tần Lăng nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: "Lúc ta vào ông ta vẫn còn hơi thở thoi thóp, trên lưng bị đâm một con dao nhọn, ta thấy ông ta còn có thể cứu nên liền chạy lại giúp cầm máu."
"Thế nhưng vẫn là không kịp, Trương thái sư bị mất máu quá nhiều được một lúc liền tắt thở, trước khi chết còn giữ chặt tay ta không buông nói ra hai từ."
Minh Nghi thấy hắn ngập ngừng nôn nóng hỏi: "Hai từ gì?"
Tần Lăng: "Cứu mạng..."
"Ta còn tưởng ông ta biết hung thủ là ai, trước lúc chết nói ra manh mối." Minh Nghi bày ra vẻ mặt thất vọng nói.
"Ta buông Trương thái sư ra định tìm người báo án thì không biết Lê Tân Bình cùng Lý Nhạc từ đâu chạy tới, nói người là do ta giết rồi cứ vậy cùng nhau lao vào động thủ. Ta vì tự vệ nên đẩy Lê Tân Bình ra, không ngờ chỉ đẩy nhẹ một cái hắn đã chết rồi, chuyện sau đó thì các người cũng thấy rồi đấy."
"Có khi nào có người cố tình muốn đổ tội cho ngươi? Không lẽ là..."
Không lẽ là vì y trở mặt với vương gia nên ông ta mới bày trò hại Tần Lăng, Mạc Nhiên lo lắng trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Y cứ nghĩ mình hiểu rõ người này, dù là ngày đó y trực tiếp vứt thuốc độc ông ta đưa cũng sẽ không động thủ sớm như vậy. Nhìn thấy Mạc Nhiên lo lắng bàn tay hắn cầm chặt tay y an ủi: "Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.
"Trương thái sư địa vị trong triều cũng không hề nhỏ, hơn nữa còn có nhân chứng vật chứng lại đúng lúc Tống Thanh Trì gặp phải, ngươi nói xem không lo mà được sao? Lần này nếu không thể tự giải oan, dù có là hoàng thượng cũng không cứu được ngươi!" Sở Tiêu nhìn bộ dạng lo lắng không thôi của Mạc Nhiên, hướng Tần Lăng bực dọc nói.
"Cũng là tại ta..." Mạc Nhiên ngập ngừng rũ hai mắt xuống, hai tay căng thẳng bấu vào nhau.
"Không phải đâu, Mạc Nhiên không hề làm gì sai cả." Tần Lăng vỗ nhẹ vai y an ủi, cố hạ thấp giọng xuống dù biết trong phòng nhỏ này, có hạ thấp thế nào hai người kia cũng nghe thấy: