Nha môn mà Tần Lăng nói thực sự là một nơi nhìn kiên cố nhất trong thôn, hai cánh cửa lớn bị khóa lại bằng một sợi dây xích to. Tần Lăng dùng kiếm chém đứt rồi đẩy cửa bước vào, vì lâu không có người đặt chân đến nên bên trong toàn là bụi bặm, Tần Lăng tự mình đi vào trước chọn một nơi khá rộng rãi rồi phủi bụi đỡ Mạc Nhiên ngồi xuống. Mạc Nhiên khóe môi giật giật, không biết từ bao giờ mà hắn thực sự coi y như bảo bối trong tay mà chăm sóc, thực sự không để y đụng tay đến một vật gì.
"Mạc Nhiên đói chưa?" Tần Lăng vừa hỏi vừa đưa tay vào trong túi đưa qua cho y một miếng bánh, dù y có đói hay không thì cũng là bắt y ăn. Nhìn trong tay hắn là bánh mà mình thích, Mạc Nhiên có chút bất đắc dĩ nói: "Đã chạy trốn rồi ngươi vẫn nhớ mang theo đồ ăn cho ta sao?"
"Dĩ nhiên rồi, là ta cố tình dặn Minh Nghi mua đó, ăn nhiều một chút." Tần Lăng tươi cười nhìn Mạc Nhiên ánh mắt ngập tràn sự yêu thương, như chỉ sợ mình đối với y vẫn chưa đủ tốt.
Sở Tiêu và Minh Nghi ngồi cách đó không xa, lúc đầu Minh Nghi băng bó cho Sở Tiêu vì hai người mải nói chuyện cũng không để ý lắm, không biết từ lúc nào đã chuyển thành tiếng cãi vã. Minh Nghi đứng lên có hơi lớn tiếng: "Ta lúc đấy cũng chỉ thấy phi tiêu đó bay về phía ngươi, sợ ngươi gặp nguy hiểm không suy nghĩ được nhiều mới lao ra đỡ, ngươi có cần phải nói lời khó nghe vậy không?"
"Ta nói sai sao? Nếu ngươi không lao ra ta cũng có thể dễ dàng tránh được, cũng không bị thương đến mức này, ta cần ngươi giúp ta sao? Ngươi thấy làm mấy trò này như là mình tài giỏi lắm, thực sự chỉ là nhiều chuyện, rất-phiền-phức!"
Minh Nghi không nhịn được dơ tay lên tát mạnh vào một bên mặt Sở Tiêu, đến lúc này Mạc Nhiên lo lắng đứng lên muốn lại gần can ngăn nhưng lại bị Tần Lăng giữ lại. Minh Nghi nói: "Sở Tiêu ta nói cho ngươi biết, dù là phụ hoàng ta cũng chưa bao giờ nặng lời với ta như vậy, ngươi là cái thá gì mà dám to tiếng với ta?"
Sở Tiêu ôm mặt, vì bị đánh nên cố kìm nén cơn giận trong lòng gằn giọng nói: "Vậy sao ngươi không trở về làm hoàng tử của ngươi đi, suốt ngày lẽo đẽo theo ta làm gì? Ngươi nghĩ ta suốt ngày bị ngươi kéo đi chỗ này đến chỗ khác là tự nguyện sao? Nếu không phải phụ thân ta nể mặt hoàng thượng, nể mặt ngươi là hoàng tử sẽ bắt ta theo ngươi chắc?"
"Tứ hoàng tử không phải ai cũng rảnh rỗi như người đâu! Ngươi cảm thấy thích thú nhưng đã bao giờ thấy ta vui khi đi cùng ngươi chưa? Ta thực sự chỉ thấy khó chịu cực kỳ chán ghét, cho nên người hãy rời xa ta ra xa xa một chút. Xin người hãy trở về hoàng cung ngậm thìa vàng của người đi!"
Minh Nghi nghe từng lời Sở Tiêu nói siết chặt tay lại, giọng khàn khàn nói: "Hóa ra ngươi thấy ta phiền phức, chán ghét đến như vậy?"
"Phải!"
"Được..." Giọng Minh Nghi run lên trên mặt rơi xuống một hàng nước mắt: "Nếu đã như vậy từ giờ ta không xuất hiện trước mặt ngươi nữa là được chứ gì!"
Nói xong Minh Nghi cứ thế mà chạy ra ngoài lao vào màn đêm, Mạc Nhiên gọi theo nhưng cậu chạy rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu cả. Sở Tiêu nhìn thấy Minh Nghi khóc thì chột dạ hơi sững người lại, Mạc Nhiên quay qua trách móc: "Huynh có cần nặng lời vậy không?"
Tần Lăng cũng nói: "Đúng vậy, dù sao cậu ấy cũng chỉ muốn giúp ngươi, cần gì nói những lời quá đáng như thế."
"Hơi quá đáng thật sao?" Sở Tiêu cắn nhẹ môi hỏi.
Tần Lăng: "Ngươi nói khiến người ta khóc luôn rồi còn không quá đáng?"
Sở Tiêu tuy thấy có chút hối hận về những lời mình đã nói nhưng vẫn cứng miệng: "Nam