Nơi này không phải phòng giam bình thường mà hình như là chỗ để tra tấn, vì xung quanh toàn treo những dụng cụ dùng để hành hình, nhìn những thứ đồ bằng sắt lạnh lẽo treo trên tường, Mạc Nhiên càng cảm thấy khó chịu.
Có hai sợi dây xích từ bên trên buông thõng xuống, nếu có người bị trói ở đây thì thế nào? Ở trong nhà lao tăm tối này một mình sẽ ra sao? Không biết vì sao Mạc Nhiên lại đặt mình vào trong hoàn cảnh của họ, bỗng nhiên y cảm thấy người mình như bị thứ gì đó ghì chặt lại, lồng ngực đau nhói, cả đầu cũng ong ong như búa bổ. Mạc Nhiên khổ sở ôm lấy đầu, hình ảnh của Tần Lăng trong giấc mơ vừa nãy lại hiện lên, nhưng lần này lại là hiện lên trong chính căn phòng này.
Hắn ngồi đó cầm trên tay cầm thanh sắt nóng tràn ngập khói, Mạc Nhiên dường như mình còn ngửi thấy mùi da thịt cháy, Tần Lăng ra lệnh cho thuộc hạ đổ nước lên người đang bị trói gục mặt ở đó. Người đó là ai? Sao hắn lại đối xử với người kia độc ác đến vậy, Mạc Nhiên nheo mắt như muốn nhìn rõ mặt.
Người kia bị nước đổ vào người cũng cử động từ từ ngẩng mặt lên, nhìn thấy gương mặt tuy bẩn thỉu nhưng cực kỳ quen thuộc, Mạc Nhiên như chết lặng. Vậy mà người đó lại là chính là y!
Mạc Nhiên không chịu được mà loạng choạng ngã xuống dưới nền, ngọn đuốc trên tay cũng rơi xuống. Y đau đớn hét lên, dường như mình thực sự đang chịu đựng nỗi đau cháy da cháy thịt kia.
Tại sao lại thế này? Rõ ràng là y lần đầu tiên đến đây sao lại nhìn thấy những cảnh này? Đây rốt cuộc là chuyện gì?!
Tần Lăng nửa đêm tỉnh dậy không thấy Mạc Nhiên đâu nên vội vã chạy đi tìm, không biết vì sao đi một vòng lại đi đến nơi này, vừa lúc nghe thấy tiếng hét của y, lo có chuyện nên hắn cả người run lên tức tốc chạy về phía trước.
Nhìn thấy Mạc Nhiên ngồi đó ôm lấy đầu, bên cạnh còn có một đốm lửa nhỏ bén vào rơm sắp cháy đến người, Tần Lăng vội chạy lại dùng chân đạp tắt ngọn lửa, cũng may nơi này ẩm thấp nên không thể cháy lớn không thì đã xảy ra chuyện rồi.
Hắn quay qua nhìn Mạc Nhiên vẫn ngồi đó ôm chặt lấy đầu, tuy không nhìn rõ mặt nhưng hơi thở nặng nề như rất đau đớn, Tần Lăng lại gần đỡ lấy người y, hốt hoảng nói: "Mạc Nhiên, Mạc Nhiên! Ngươi làm sao vậy?"
Vừa chạm vào người, không ngờ Mạc Nhiên lại hất mạnh tay hắn ra gào lên: "Đừng đụng vào người ta!"
Tần lăng bị y đẩy phải dùng một tay chống xuống nền mới không bị ngã hẳn về sau, Mạc Nhiên ngẩng đầu lên hắn mới thấy vậy mà gương mặt y tràn ngập là nước mắt, hắn run giọng gọi: "Mạc...Nhiên?"
Nhìn thấy Tần Lăng y sững người lại, hắn cả gương mặt đều là sự lo lắng cho y không giống với những thứ vừa nhìn thấy, Mạc Nhiên vội lau đi giọt nước mắt trên mặt loạng choạng bước đến gần Tần Lăng, giọng hơi khàn khàn nói: "Ta... ta xin lỗi ta không cố ý."
Tần Lăng từ lúc bị đẩy ngã vẫn ngồi yên dưới đất, thấy Mạc Nhiên đến gần mình liền kéo y ôm vào trong lòng. Hắn vừa nãy cảm thấy rất sợ hãi, dù là đứng trước cửa sinh tử cũng không sợ đến thế. Không biết vì sao y tìm được đến đây, vì sao nhìn bộ dạng lại đau khổ như vậy, nhưng khoảnh khắc bị y đẩy ra khỏi bị y lạnh nhạt, trái tim hắn như ai bóp chặt lại. Hắn sợ nhất là y không muốn cho hắn đến gần, lại một lần nữa đẩy hắn ra xa.
Đôi mắt Tần Lăng đỏ lên, giọng đã nghẹn lại: "Không sao... không sao đâu. Mạc Nhiên nói cho ta biết có chuyện gì?" Hắn đẩy Mạc Nhiên ra ngắm nghía một vòng, hết sờ soạng trên người rồi đưa tay lên trán: "Ngươi khó chịu ở đâu sao? Bị đau ở chỗ nào?"
Mạc Nhiên khẽ lắc đầu, nhìn về phía những công cụ bằng sắt vẫn lặng lẽ nằm yên ở vị trí cũ, những đồ vật vô tri vô giác nhưng mỗi khi đến gần, y nhìn cũng không muốn nhìn đến. Mạc Nhiên