"Huynh..." Sở Tiêu thực sự tức giận siết chặt tay lại chỉ hận không thể trực tiếp trói ca ca của mình quay về.
"Sở Tiêu... Đệ cũng biết tính ta cố chấp, nếu hôm nay đệ nhất quyết muốn ta quay về thì một ngày nào đó có cơ hội ta sẽ lại chạy trốn. Đệ không muốn nhìn ca ca của mình sống không bằng chết thì cho ta đi đi."
"Tứ ca sau này sẽ không hối hận?"
"Không."
Sở Tiêu thở dài quay mặt về một bên nhắm hờ hai mắt nói: "Vậy tùy huynh."
"Đa tạ." Sở Ngọc quay qua nhìn hai người Mạc Nhiên cùng Minh Nghi, khẽ gật đầu nhẹ như lời chào rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Bước đến bệ cửa bàn chân khựng lại một lúc, không quay đầu lại nói: "Cha mẹ... sau này nhờ cả vào đệ. Đừng làm họ thất vọng như ta."
Sở Tiêu không trả lời đợi Sở Ngọc đi khuất mới hậm hực nói: "Làm gì có chuyện không thể quên đi một người chứ? Chỉ là yêu thôi mà có gì ghê gớm đến vậy, đệ nói có đúng không Mạc Nhiên?"
"Hả?" Mạc Nhiên đang thấy buồn cho Sở Ngọc cùng Tiểu Vũ đột nhiên bị hỏi có chút giật mình, một lúc sau mới trả lời: "Ta thấy huynh ấy nói đúng mà, thà là cứ cố gắng làm mọi chuyện để được bên người mình yêu còn hơn bỏ lỡ để sau này hối hận cả đời."
"Đệ..." Sở Tiêu nghiến chặt răng quay qua nhìn Tần Lăng như muốn hỏi.
Tần Lăng mỉm cười: "Ta cũng nghĩ giống Mạc Nhiên."
"Sở Ngọc thật là si tình." Minh Nghi sụt sùi xúc động nói: "Đâu ai như ngươi, vừa khô khan vừa khó tính không ai dám đến gần. Ngươi được một phần như tứ ca của ngươi có phải tốt không."
Sở Tiêu lườm Minh Nghi bằng ánh mắt lạnh sống lưng, tức giận vung tay áo đi ra ngoài. Những người ở đây đều điên cả rồi, hắn sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu ngốc như thế. Tình yêu thôi mà, với hắn như là thứ vô vị nhất trên đời!
"Chúng ta cũng thu dọn rồi rời khỏi đây thôi." Mạc Nhiên hướng Trác Phong ra lệnh. Trác Phong lập tức đi dọn những đồ cần thiết cho vào tay nải, Tu Kiệt thấy vậy không cần ra lệnh cũng tự mình đi làm.
Cả ngày hôm qua Tần Lăng sợ Mạc Nhiên ở trong phòng một mình buồn nên lúc nào cũng dính lấy y, mọi thư từ được đưa đến đều cho Tu Kiệt lấy hộ, hắn hỏi: "Mấy hôm nay kinh thành có gì khác lạ không? Vụ án Trương thái sư thế nào rồi?"
Tu Kiệt liền mang trong người ra vài lá thư đưa cho hắn, Tần Lăng vừa đọc thư vừa nghe Tu Kiệt bẩm báo lại tình hình.
"Vẫn như trước kia càng điều tra thì mọi manh mối đều hướng về phía vương gia, trước lúc Trương thái sư chết cũng vì chuyện của Tống Nam Dương mà trở mặt với Trần Lâm. Nghe nói hôm đó Trương thái sư đến khách điếm là do Tống Thanh Trì biết mối quan hệ giữa ông ta và vương gia xấu đi, muốn thừa cơ hội nước đục thả câu lôi Trương thái sư về phe mình. Trương thái sư theo vương gia bao năm cũng biết không ít bí mật, vậy mà Tống thừa tướng vừa hẹn gặp ông ta đã xảy ra chuyện, ai mà không nghĩ là do vương gia giết