"Chúng ra tay rất tàn nhẫn, đến khi thấy không còn ai sống sót mới dừng lại." Lý Nhạn đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, cố kìm nén nói tiếp: "Ta liều mạng mở mắt ra, với hy vọng nhìn được mặt hung thủ thì thấy được một chuyện, một trong những tên đó cố ý ném lệnh bài xuống dưới đất, đó lại là lệnh bài của vương phủ."
Những người khác quay ra nhìn nhau, vậy thì khỏi nghi ngờ nữa thực sự là có người đang bày mưu tính kế với vương gia rồi!
"Ngay khi ấy thì thuộc hạ của cha ta nhân lúc không ai để ý từ phía sau đánh lén tên đó, vì bất cẩn hắn ta làm khăn bịt mặt rơi xuống. Ta nhận ra, hắn vậy mà chính là..."
Nói đến đây Lý Nhạn đột nhiên ôm lấy cổ vẻ mặt trông rất đau đớn.
Tần Lăng nhíu mày: "Lý tiểu thư?"
"Hắn... Hắn lại là..." Lý Nhạn cố nói tiếp nhưng nói câu đứt quãng lại nôn tiếp ra một búng máu, Mạc Nhiên lúc này cũng hốt hoảng chạy lại đưa tay lên bắt mạch .
"Hắn là ai?" Tần Lăng nóng lòng muốn biết hung thủ nên vội vàng cầm bả vai cô lay mạnh.
"Là..." Lời đã đến cửa miệng nhưng Lý Nhạn chỉ kịp thốt ra một từ cuối, chưa kịp nói ra tên thủ phạm đã cứ thế mà tắt thở.
"Lý Nhạn, Lý Nhạn!" Tần Lăng lay mạnh cô lần nữa nhưng người trước mặt đã không còn một chút sức sống, vậy là mọi manh mối lại cứ thế mà đứt. Hắn nhìn Mạc Nhiên đang không ngừng nhíu hai mày lại, sắc mặt có một chút khó coi.
"Sao lại như vậy?"
"Bị trúng độc." Mạc Nhiên nhấc tay ra khỏi người cô, khi phát hiện thì độc ngấm sâu vào trong người nên y cũng hết cách cứu chữa
"Trúng độc sao? Sao có thể như thế lúc tiểu nhân đưa người đến đây vẫn còn rất bình thường mà?" Minh Triết khó hiểu chạy lại quan sát, nhưng quả thật nhìn bộ dạng này chỉ có thể là trúng độc.
Minh Nghi nói: "Minh Triết trên đường ngươi đến có tiếp xúc với ai không?"
Minh Triết lắc đầu: "Tiểu nhân rất cẩn thận nên một mạch đến đây, một người cũng chưa từng gặp qua."
Tần Lăng thấy vẻ mặt của Mạc Nhiên lưỡng lự như muốn nói gì đó lại thôi, hắn cũng khẽ cau mày lại, chỉ còn một chút nữa là biết được hung thủ lại để vụt mất.
Chưa kịp tiếc thương bên ngoài lại truyền đến âm thanh lạ, hắn ra dấu im lặng từ từ đưa tay cầm thanh kiếm bên cạnh lên.
"Có người mai phục bên ngoài, hơn nữa không chỉ một người." Sở Tiêu cũng phát hiện ra động tĩnh, giữ chặt kiếm bên mình từ từ tiến ra ngoài.
Họ đến hang động này chưa được bao lâu sao lại có thể tìm ra nhanh như vậy?
"Mạc Nhiên theo sát ta." Tần Lăng vừa nói vừa cầm lấy tay y kéo lại gần mình, như chỉ sợ lơ là một chút y sẽ xảy ra chuyện.
Ở trong hang động chật hẹp động thủ thì thật vướng chân vướng tay, nếu bên ngoài chặn cửa động lại thì một người cũng khó thoát. Sở Tiêu cũng hiểu được điều này, nhân lúc chưa ai tiến vào đã lao ra ngoài trước thám thính tình hình, Sở Tiêu vừa bước ra đã nghe tiếng đao kiếm cất lên.
Khi Tần Lăng cùng những người còn lại đi ra thì sắc mặt hắn cũng chợt biến, vì lần này người phái đến quả thực không ít hơn hai chục người, xem ra thực sự là muốn đoạt mạng. Trên tay mỗi người đều cầm thanh kiếm khắc hình bán nguyệt, ở đây Tần Lăng biết rõ nhất, những người này không hề dễ đối phó.
"Tu Kiệt mau bắn ám hiệu." Tần Lăng hô lên, cũng may Tu Kiệt đã chuẩn bị sẵn, ám vệ cách đây không xa nhận được tính hiệu rất nhanh sẽ đến, họ đều là những người có thân thủ tốt do một tay cha hắn bồi dưỡng, so với đám người này chỉ hơn không kém.
Sáu người bị vây lại, đằng sau là hang động chỉ có thể đánh ra chứ không thể bước vào trong, Tần Lăng nhắc nhở: "Tuyệt đối đừng để kiếm làm bị thương coi chừng có độc."
Một tiếng pháo bay thẳng lên trời, cũng như là tín hiệu để đám thích khách kia lao lên. Đao kiếm lẫn lộn chả mấy chốc lao vào cảnh hỗn loạn, Mạc Nhiên nhìn bàn tay hắn vẫn kiên trì nắm chắc tay mình nói: "Ngươi buông tay, để ta giúp ngươi."
"Đừng động, ở cạnh ta một bước cũng đừng rời." Tần lăng kiên quyết càng siết chặt tay Mạc Nhiên, hắn hiểu hơn ai hết, mục tiêu của đám người này chính là y!
Những thanh kiếm sắc lạnh thi nhau lao lên, bên kia Minh Nghi có Sở Tiêu bảo vệ, còn Trác Phong và Tu Kiệt liều mình lao lên trước