Chuyến đi này Tần Lăng chỉ dẫn theo một mình Tu Kiệt, vì đề phòng bất trắc nên hắn để lại hết ám vệ bảo vệ Mạc Nhiên. Đáng ra từ kinh thành đến nơi cũng phải mất một ngày rưỡi đường, nhưng hắn ngày đêm không ăn không ngủ, tranh thủ từng chút thời gian nên ngày hôm sau đã đặt chân đến Thiên Sơn. Người ta nói, cao nhân thường hay chọn những nơi thâm sơn cùng cốc làm nơi trú ẩn quả không sai. Hai người vừa đi vừa hỏi đường, theo hướng chỉ giờ đã đến một nơi thanh vắng không bóng người qua lại, chỉ có một con đường mòn nhỏ may mắn ngựa vẫn có thể miễn cưỡng đi qua.
Nhưng nơi này chỉ toàn núi rừng đến một ngôi nhà cũng không có, đi đâu tìm vị thần y Cao Lão kia đây? Đúng lúc đang sốt ruột không biết nên đi hướng nào tiếp thì Tần Lăng thấy một lão bá trông khá cao tuổi, dù mái tóc đã bạc trắng nhưng nhìn vẫn rất khỏe mạnh trên lưng vác một bó củi lớn, tay cầm một chiếc gậy gỗ đang từ hướng ngược lại đi tới.
Tu Kiệt như cũ nhảy xuống ngựa, tiến tới trước mặt vị kia hỏi đường: "Vị lão bá này, xin hỏi ông có biết xung quanh đây có vị thần y nào không?"
Lão bá khẽ ngước mặt lên nhìn qua hai người một lượt, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn trả lời: "Tìm Cao Lão sao? Hỏi đúng người rồi đấy đi theo ta."
Tần Lăng như nhặt được ngọn rơm cứu mạng, đúng lúc hai người còn đang lo sợ không biết tiếp theo nên đi thế nào. Lão bá trên lưng vác thêm bó củi nên đi rất chậm, Tần Lăng sốt ruột đi được một đoạn liền lên tiếng nói: "Lão bá người chỉ cần chỉ đường chúng ta có thể tự đi tìm."
Nhưng ai nghe cũng hiểu ý tứ trong lời hắn nói, lão bá kia liền cười lớn một tiếng, gậy đập xuống đất kêu ra tiếng "cộc cộc" nhưng không có ý định gì như là muốn đi nhanh hơn hay là chỉ đường cho hắn: "Người trẻ tuổi các người thật là nóng vội, mới đi được một đọan đã sốt ruột rồi sao, chê lão già này đi chậm?"
"Vãn bối không có ý đấy, chỉ là còn có người đang đợi ta cứu, trong lòng không thể không nóng vội."
Lão bá kia hừm một tiếng nói: "Phàm ai đến đây chẳng là có người cần cứu mạng, ngươi có nóng vội hơn cũng chẳng làm được gì."
Tần Lăng có chút tức giận nhưng chưa tìm thấy nơi ở của thần y kia, hắn cũng không thể dùng vũ lực để ép một người cao tuổi, đành nhảy xuống ngựa đỡ lấy bó củi từ vai lão bá khoác lên lưng mình.
Tu Kiệt định nhận lấy bó củi từ vai hắn, dù sao mấy chuyện này cũng không nên để hắn đích thân làm: "Công tử để cho thuộc hạ."
Tần Lăng lắc đầu, nhìn lão bá vừa bỏ bó củi nặng xuống đang đấm đấm lưng, hắn nói bằng giọng khẩn thiết: "Ta thực sự là rất nóng vội, ông có thể đi nhanh hơn một chút được không?"
"Ây da đúng là trẻ tuổi có khác, ta vác trên vai đau cả lưng mà nhìn hắn kìa, khỏe như vậy sao không giúp ta sớm hơn!" Ông hơi than vãn nhưng miệng vẫn cười cười, cũng theo ý hắn mà đi nhanh hơn một chút.
Ba người dừng lại trước một căn nhà không rộng lắm, vừa bước đến đã ngửi thấy tràn ngập mùi thảo dược, nơi đây quả thật là hơi khó kiếm nếu không có người dẫn đi, có lẽ hai người sẽ phải mất công tìm một thời gian dài.
Vừa bước đến sân Tần Lăng đã đặt bó củi xuống chạy vào trong gian phòng gần nhất không ngừng gọi thử, thế nhưng khắp nơi đều vắng tanh không một bóng người. Sau khi tìm một lượt, hắn vẻ mặt thất vọng bước ra ngoài sân, nhìn lão bá đang ung dung ngồi trên bàn đá uống trà hỏi: "Khắp nơi đều không có người, có phải ông dẫn ta đi nhầm rồi không?"
Lão bá nhấp chén trà trong tay, dù chén trà đã