Bên ngoài vang lên toàn là lời chúc mừng náo nhiệt, Mạc Nhiên mơ hồ mở mắt phát hiện mặt mình bị một chiếc khăn đỏ che lấy. Y muốn bỏ ra nhưng không thể động đậy thân thể như của một người khác, nhìn qua tấm khăn mỏng cùng tiếng khách khứa bên ngoài, Mạc Nhiên cảm thấy rất quen thuộc. Hình như đây chính là khung cảnh ngày y thành hôn. Đây là chuyện gì đây? Tại sao y lại trở về ngày này, còn Tần Lăng đâu?
Như mong đợi Mạc Nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa bước vào, nhận ra đó chính là Tần Lăng, Mạc Nhiên vui vẻ hẳn lên muốn cất tiếng gọi nhưng không thể mở miệng nổi. Tần Lăng đã ngà ngà say tiến lại gần chỗ y đang ngồi, hắn nhẹ nhàng vén chiếc khăn lên.
Tầm mắt được mở rộng Mạc Nhiên cũng nhìn rõ hơn, thấy gương mặt quen thuộc kia Mạc Nhiên muốn nhào lên ôm chặt lấy, thế nhưng không hiểu sao gương mặt là của Tần Lăng nhưng ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Tần Lăng trầm ngâm một lúc cuối cùng cũng nở nụ cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay y nói: "Sau đêm nay ngươi dù sao cũng đã trở thành người của ta. Hơi khó chấp nhận nhưng ta sẽ cố chăm sóc tốt cho ngươi... được không?"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng đến thế, quen thuộc đến thế nhưng Mạc Nhiên lại cảm thấy xa lạ đến đáng sợ, nhưng trong đó cũng có một chút quen thuộc, như đã từng nghe câu nói này ở đâu rồi. Mạc Nhiên thấy tim mình đau nhói lên 'Ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.' Không hiểu sao khi nghe câu này xong y thực sự khó chịu, trái tim như có con dao vô tình đâm thẳng vào. Dù cố muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn nhưng cứ như bị thứ gì đè nặng lại, đau như có người đâm trên người mình một nhát rồi thêm một nhát, trái tim cứ thế bị người ta khoét sâu vào đến vụn vỡ thành từng mảnh.
"Tần Lăng... Tần Lăng!" Mạc Nhiên thở hổn hển thức dậy thấy căn phòng quen thuộc toàn là khói thuốc, y mới nhớ ra vài ngày trước mình bị đâm rồi trúng độc. Không có thành thân, không có cảm giác đau lòng kia cũng không có hắn... Vì giấc mơ đó gương mặt của Mạc Nhiên ướt đẫm toàn là nước mắt, Cao Lão ngồi bên cạnh liền lại gần vỗ nhẹ lưng y lo lắng hỏi: "Mạc Nhiên sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?"
Mạc Nhiên mệt mỏi lắc đầu: "Con vừa mơ thấy ác mộng thôi, không có chuyện gì."
"Ông..." Mạc Nhiên mặt thoáng buồn vùi vào trong lòng Cao Lão, ông cũng xoa xoa đầu y thở dài nói: "Con xem con bao nhiêu tuổi rồi sao còn ôm ta như vậy."
"Mỗi ngày đều nhìn thấy ông thật tốt, con rất nhớ người."
Cao Lão cười khà khà xoa nhẹ đầu y thêm vài cái rồi hướng ra ngoài gọi: "Đến giờ uống thuốc rồi, Trác Phong mang thuốc ta vừa sắc lên đây."
Vì đã được chuẩn bị sẵn nên Trác Phong rất nhanh đã mang bát thuốc lên, thuốc hơi khó uống nên Mạc Nhiên dùng một hơi dài uống cạn. Mạc Nhiên đặt bát trống không xuống bàn, nhìn Trác Phong hỏi: "Tần Lăng vẫn còn bận sao? Ta tỉnh lại cũng đã năm ngày rồi hắn chưa từng đến gặp ta."
Trác Phong cúi gằm mặt xuống, lảng tránh ánh mắt của Mạc Nhiên nói cho qua: "Tần công tử nói dạo này người hơi bận chưa thể về ngay được, công tử có dặn thuộc hạ nhắc nhở người tĩnh dưỡng tốt, vài hôm nữa sẽ về."
Mạc Nhiên lộ rõ vẻ thất vọng mím môi gật nhẹ đầu, vậy mà y cứ nghĩ khi mình tỉnh dậy người đầu tiên gặp sẽ là hắn. Lúc tỉnh dậy đã không gặp, trong suốt năm ngày cũng không hề thấy bóng dáng Tần Lăng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót.
Chỉ là Mạc Nhiên không biết vốn dĩ Tần Lăng không hề đi đâu xa cả, hắn chỉ cách y một gian phòng nhưng do Mạc Nhiên chưa từng xuống giường, hắn cũng có ý tránh né nên cả hai đều không ai chạm mặt nhau.
Mạc