Uyển Nhi quyến luyến vuốt ve bộ y phục trắng trên tay, thấy Mạc Nhiên đi ra cô tiến lại gần đưa bộ y phục cho y, nói: "Lam Vân công tử, y phục của người đã giặt sạch rồi."
"Đa tạ cô nương." Mạc Nhiên đón lấy áo, Uyển Nhi ngượng ngùng nhìn bàn tay vừa lướt qua tay mình, cô cúi đầu hai má đỏ ửng: "Công tử hôm nay phải đi rồi sao?"
"Ừm." Mạc Nhiên gật đầu: "Bây giờ đi luôn."
Uyển Nhi có chút giật mình: "Sao lại đi gấp như vậy, công tử ở thêm một thời gian không được sao?"
"Không được." Mạc Nhiên thẳng thừng từ chối: "Giúp ta chuyển lời cảm tạ đến Lý thúc và mọi người."
Tần Lăng thấy ánh mắt thèm thuồng của Uyển Nhi, hắn lại cảm thấy khó chịu. Cái tên kia biết người ta có ý với mình còn đứng đó nói chuyện không thôi nữa, hôm trước hắn giúp y từ chối xong giờ cảm thấy tiếc rồi sao?
"Lam Vân chuẩn bị xong rồi đi thôi." Hắn lớn tiếng gọi.
"Uyển Nhi cô nương, bảo trọng." Mạc Nhiên không nhìn cô thêm một lần, cứ như vậy đi qua. Uyển Nhi che giấu đi đôi mắt ngập nước, đây là lần đầu cô yêu thích một người, không ngờ lại bị từ chối phũ phàng như vậy.
Ba người còn lại đã lên ngựa sẵn, chỉ đợi một mình y. Mạc Nhiên đến gần con ngựa chuẩn bị trèo lên thì nghe thấy có người gọi mình, quay lại nhìn thì thấy một cậu bé đang hớt hải chạy đến.
"Tử Du?" Mạc Nhiên nhìn thấy người đến là Tử Du, có một chút ngạc nhiên rồi vui vẻ mỉm cười.
"Lam Vân ca ca, huynh định đi sao?" Tử Du vội vàng chạy đến nên mồ hôi lấm tấm trên trán, hai má đỏ ửng gấp gáp hỏi.
"Ừ, ca ca phải đi rồi." Mạc Nhiên mỉm cười xoa xoa đầu cậu bé. Tử Du trông có vẻ buồn, mặt xụ xuống bám lấy vạt áo y: "Đệ còn có thể gặp ca ca không?"
"Có chứ." Mạc Nhiên mỉm cười: "Có duyên sẽ gặp lại."
"Chúng ta nhất định là có duyên." Tử Du ngây thơ nói, nhìn kĩ y thêm một chút. Mạc Nhiên mỉm cười gật đầu, dù y biết khi rời khỏi nơi này rồi sẽ khó có cơ hội gặp, nhưng không muốn nói thẳng ra vì sợ cậu bé buồn.
Khi bốn người đã đi xa, Tử Du vẫn đứng đó dõi theo. Mạc Nhiên cũng tiếc nuối cứ một chút lại xoay người lại nhìn bóng hình nhỏ bé đã bị che khuất, Tần Lăng thấy dáng vẻ của y nên cố tình trêu chọc: "Không ngờ Mạc Nhiên thế tử được nhiều người yêu thích như vậy."
"Dĩ nhiên rồi, đâu giống ngươi." Mạc Nhiên nói rồi dùng roi vụt mạnh vào lưng ngựa làm nó chạy đi trước, bỏ mặc Tần Lăng phía sau.
Hôm nay có vẻ Mạc Nhiên hơi lạnh nhạt với hắn, Tần Lăng nhíu mày. Hắn lại chọc giận y lúc nào sao?
Vượt qua thêm một khu rừng là đến trấn, dọc đường họ thấy dân lưu lạc khắp nơi ai cũng da bọc xương, nhìn rất khổ sở. Vì có quá nhiều người không thể giúp đỡ hết được, họ đành bỏ mặc trước đi thẳng vào Đông Anh. Khi bắt được tên đầu xỏ gây ra thảm kịch này, người dân mới có thể sống yên ổn hơn một chút.
Đông Anh là một trấn nói bé không bé nhưng cũng không phải là lớn, đi đến cổng thành quan binh ngăn những người ăn mặc rách rưới không được vào trong. Nhiều người không biết đi đâu ngồi ở cổng thành la liệt, xung quanh toàn tiếng của binh sĩ gào thét rồi đuổi những người này đi. Ai chống đối họ sẽ dùng đến vũ lực, không đành lòng nhìn thấy cảnh này nên họ phi ngựa nhanh vào bên trong.
Ở trong thành yên ổn hơn hẳn, phố