Nhờ có Mạc Nhiên hắn được vương gia nâng đỡ, chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi đã lên làm tướng quân, nắm giữ một lượng khá lớn cấm vệ quân trong kinh thành. Hôm nay là một ngày rảnh rỗi hiếm có Tần Lăng lén đi gặp Giai Hy, nàng dùng khăn che mặt cùng hắn đi dạo đường phố. Hắn nhìn những đồ ăn được bán hai bên đường, đi qua một vòng rồi cùng Giai Hy vào một quán ăn nhỏ.
Nhìn Tần Lăng đang gọi toàn là những món mình không thích, Giai Hy nhíu mày: "Huynh dạo này chuyển sang ăn đồ ngọt sao?"
"Không." Tần Lăng dặn dò chủ quán xong quay qua cô trả lời: "Ta bảo họ làm trước lát nữa mang về cho Mạc Nhiên, đồ ở đây cũng khá ngon. Thực đơn đây muội muốn ăn gì thì tự gọi đi."
Giai Hy nghe hắn nói khuôn mặt hơi xụ xuống: "Huynh thật là quan tâm thế tử."
"Muội thử lúc nào cũng lấy lòng một người trong hai năm xem, dù không muốn cũng sẽ thành thói quen, y thích, không thích cái gì ta đều ghi nhớ trong đầu hết. Giờ ta cứ nhìn thấy đồ Mạc Nhiên thích là muốn mua cho y." Tần Lăng mỉm cười nói.
Giai Hy: "Lúc đầu không phải huynh ghét làm mấy trò nịnh nọt này lắm sao? Sao giờ nhìn huynh còn có vẻ thích thú vậy?"
"Thời gian nữa có đợt chọn người đi biên cương để dẹp loạn, chính hoàng thượng ra chiếu chỉ sẽ ban thưởng hậu hĩnh, nếu thành công trở về không cần vương gia ta cũng sẽ có địa vị trong triều." Tần Lăng nhìn Giai Hy khó chịu liền nói.
Quả nhiên Giai Hy nghe xong thì tươi lên một chút: "Vậy là dạo này cố tình lấy lòng y hơn để vương gia đề cử huynh đi?"
"Đúng vậy, chỉ là..." Tần Lăng ngập ngừng một chút nói: "Ta mà đi lần này không biết bao giờ mới trở về, có thể là hai năm, ba năm có khi còn lâu hơn nữa."
Giai Hy nắm lấy hai tay hắn lắc đầu: "Không sao, không sao. Muội đợi được hai năm rồi đợi thêm hai ba năm nữa có là gì. Chỉ cần lần này thành công lật đổ vương gia huynh sẽ trở thành người có quyền lực nhất, lúc đó ta sẽ không còn sợ gì nữa mà ở bên nhau rồi."
Tần Lăng: "Giai Hy thật ra ta không muốn địa vị ta chỉ cần muội, nếu hoàng thượng có thể thường xuyên thiết triều thì tốt... Có người đứng ra làm chủ cho chúng ta, ta cũng không phải đến mức đường này."
Thấy hắn không vui Giai Hy an ủi: "Đây không chỉ là địa vị, chàng còn giúp thiên hạ trừ hại cho dân. Biết đâu sau khi vương gia bị tiêu diệt hoàng thượng cũng khỏe hơn, chàng và ta có thể yên ổn thoái lui."
Hắn chỉ gật đầu không nói gì, trên đường về hắn nhìn thấy một gian hàng bán chiếc khăn tay có thêu hình hoa đào nhỏ. Không biết nghĩ gì đột nhiên dừng lại rồi mua, Giai Hy tò mò hỏi: "Huynh tự dưng mua khăn tay làm gì? Khăn tay ta tặng hỏng rồi sao?"
"À..." Lúc này Tần Lăng cũng giật mình nhìn chiếc khăn tay được thêu tinh xảo, hắn cất vào trong áo rồi nói: "Ta thấy đẹp nên mua, chúng ta đi thôi."
Hắn nói rồi kéo nàng đi, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng Giai Hy nhíu mày cảm giác như có gì không đúng.
Tần Lăng cũng không biết vì sao lại mua nó, chỉ là cái khăn này giống với khăn hắn tặng cho y. Tự dưng nhìn thấy trông đẹp mắt nên muốn giữ lại một cái bên mình.
Khi hắn về đã là buổi chiều, vì có nhiều việc hắn phải đích thân đi làm nên hai tháng rồi chưa về phủ. Vừa về hắn đã đến ngay chỗ ở của Mạc Nhiên, từ xa đã nhìn thấy y đang tưới nước cho cây đào. Một cây cao gần qua đầu là cây mà năm ngoái y trồng, còn một cây gốc to hơn bắp chân một chút, là hắn đào từ trên núi về cho y.
"Mạc Nhiên." Tần Lăng tươi cười gọi, y có chút giật mình ngoảnh đầu lại