Tần Lăng dẫn theo người ra biên cương, hắn như điên mà lao vào đánh trận mặc sống chết. Cũng nhờ từng có kinh nghiệm trên chiến trường nên đánh đâu thắng đó, tuy có vài lần bị thương suýt nữa mất mạng nhưng vẫn giành thắng lợi. Hắn vừa đánh trận vừa lôi kéo người về phía mình, còn thu nhận được năm tên thủ hạ thân thủ tài giỏi làm cánh tay đắc lực.
Những lúc rảnh rỗi, hắn một mình phi ngựa vào trong thị trấn xa xôi mà vùi mình vào kỹ viện, hết hoan lạc cùng mấy nữ nhân mặt hoa da phấn thì là uống rượu say khướt, nhờ vậy mà tửu lượng của hắn ngày càng tăng, dần dần thành uống mãi không say. Hôm nay tâm trạng có chút phức tạp, hắn không ôm hôn mỹ nhân mà cầm bình rượu ngồi trên gác cao, vừa uống vừa thưởng thức ánh trăng trên trời.
Hương vị của rượu nhạt nhẽo chẳng thấm vào làm Tần Lăng có chút bực mình, hắn lôi từ trong người ra một chiếc khăn tay thêu hình hoa đào. Suốt bốn năm qua hắn thỉnh thoảng lại lôi nó ra nhìn, có người hỏi hắn đây là khăn của ý trung nhân sao? Hắn mỉm cười trả lời: "Không phải, là của kẻ thù."
Chiếc khăn này nhắc nhở hắn không được lùi bước dù chỉ là một chút, hắn còn phải quay về, phải dày vò người kia. Đêm nay hắn thấy tâm trạng phúc tạp, suốt bao năm ròng rã rằng co cuối cùng Minh Châu quốc dâng chiếu xin hàng, trả lại vùng biên cương yên ổn. Điều này cũng có nghĩa là hắn sắp trở về kinh thành rồi.
Mạc Nhiên ngồi trước nến lặng lẽ lau vết máu trên tay, ánh nến mập mờ chiếu lên gương mặt vô hồn không có cảm xúc. Có một người ngồi xuống bên cạnh thở dài, được một lúc người đó không kìm lòng được mà nói: "Ngươi nhìn xem giờ ngươi thành cái bộ dạng gì rồi? Chẳng phải ngươi ghét nhất là cách làm của vương gia sao? Sao cứ phải đi cùng đường với hắn?"
"Ta còn lựa chọn sao?" Mạc Nhiên không nhìn Sở Tiêu chỉ lạnh lùng trả lời.
Sở Tiêu thở dài hết cách lạnh nhạt nói: "Ta nghe nói Tần Lăng sắp trở về rồi."
Bàn tay Mạc Nhiên khựng lại một chút mỉm cười nói: "Hắn bình yên vô sự là tốt."
"Ngươi vì hắn làm nhiều việc như vậy hắn có biết không? Sao cứ phải một mình chịu đựng như thế?" Cơn giận của Sở Tiêu mới dịu xuống một lúc, lại không kìm được mà phát ra đập mạnh tay xuống bàn.
"Nếu giữa ta và hắn phải có một người xuống địa ngục, thì cứ để ta xuống đi." Mạc Nhiên nói nghe thì đơn giản, thế nhưng Sở Tiêu biết địa ngục này là cả ngàn dặm đau thương, phải đứng trên ngàn vạn xác người, là phải chịu tội ác chịu người đời nguyền rủa. Sở Tiêu vò vò đầu tóc rối bù, Mạc Nhiên điên rồi, điên thật rồi. Hắn đang định kệ xác y thì lại bị gọi lại.
"Sở ca ca hứa với ta một việc được không?"
Sở Tiêu xua xua tay từ chối: "Đừng kéo ta điên cùng ngươi!"
Mạc Nhiên giọng nói mang chút buồn bã: "Xin huynh... "
Đôi chân Sở Tiêu khựng lại, hắn muốn mặc kệ, muốn bước đi luôn nhưng vẫn im lặng đứng đó nghe Mạc Nhiên nói nốt.
"Nếu một ngày nào đó ta chết, hãy thay ta bảo vệ người đó..."
"Ngươi sẽ không chết đâu." Sở Tiêu lạnh lùng nói.
"Hứa với ta đi được không? Bên cạnh ta chỉ còn mỗi huynh." Y đã chuyển sang van xin, Sở Tiêu muốn từ chối muốn mắng y một trận nhưng mắng cũng mắng rồi, suốt bốn năm cái gì cần nói đã nói, vốn là không thay đổi được, hắn bực dọc ừm một tiếng rồi đi luôn. Mạc Nhiên nghe hắn đồng ý trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Y quay qua nhìn căn phòng quen thuộc, câu nói Tần Lăng trước lúc đi đã trở thành sự thật. Suốt bốn năm qua ở trong căn phòng này vừa cô đơn vừa hiu quạnh, nhìn cảnh vật vẫn như cũ làm y thấy chán đến nghẹt thở. Cũng