"Tần công tử thế tử thật sự đã đi nghỉ rồi, người quay về đi." Trác Phong hôm nay thấy Mạc Nhiên trên người mang vết thương quay về thì đối với Tần Lăng chỉ toàn là ác cảm, khuôn mặt lạnh tanh mà đuổi người.
Tần Lăng nhìn căn phòng tối đã tắt đèn đành ủ rũ quay về, hắn muốn đến xin lỗi y, dù biết không phải một câu xin lỗi là mọi chuyện được giải quyết nhưng...
Tần Lăng thở dài, để ý mới thấy không biết từ lúc trọng sinh đến giờ hắn đã xin lỗi y bao nhiêu lần. Kiếp này hắn đã biết được rất nhiều chuyện kiếp trước mình không biết, hắn thực sự đã bỏ lỡ mất điều gì rồi sao?
Quay trở về phòng Tần Lăng nhìn Tu Kiệt rồi ra lệnh: "Ngươi phái người đi điều tra Giai Hy, nàng gặp ai, nói gì, làm gì tất cả đều bẩm báo lại cho ta."
Tu Kiệt tuy không biết công tử nhà mình lại làm sao, nhìn tâm trạng của hắn có vẻ không tốt nên cũng không dám nhiều lời.
Tần Lăng cảm thấy bức bối không chợp mắt được, hắn ra ngoài một mình tản bộ xung quanh phủ, đang đi bỗng nhìn thấy một bóng đen lướt qua bờ tường bên cạnh. Tần Lăng bèn theo hướng đó đuổi theo, thế nhưng đuổi một đoạn thì mất dấu, không thấy bóng dáng ai nữa.
"Kẻ nào?" Chợt nghe tiếng của thị vệ ở phía thư phòng cha hắn, Tần Lăng chợt nhớ ra lí do vì sao Mạc Nhiên vào phủ, mà bóng người lúc nãy cũng hơi quen mắt, không lẽ người đó là y?
Tần Lăng chạy về hướng thư phòng, thấy vài thị vệ đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào liền ngăn lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Công tử." Thị vệ bẩm báo: "Lúc nãy tiểu nhân nhìn thấy có người vào thư phòng của lão gia."
Tần Lăng nhìn qua cánh cửa chưa kịp đóng kín nói: "Để ta vào xem thử các ngươi đi chỗ khác tìm đi, nếu có thích khách không thể để hắn chạy thoát."
Thị vệ nghe lời Tần Lăng mà đi tìm hướng khác, thị vệ đi khuất hắn nhìn vào cửa thư phòng, im lặng một lúc rồi cất bước đi luôn. Nếu giữa Mạc Nhiên và vương gia quan hệ không tốt như hắn nghĩ, thì chắc phải có lí do gì đấy y mới làm vậy, hiện giờ không thể để y bị phát hiện được.
Mặc Nhiên đang lắng nghe tình hình bên ngoài, thấy tất cả chìm vào trong im lặng mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu có người xông vào thật, y cũng không biết nên giải thích thế nào cho phải.
Sau khi lột bỏ bộ đồ đen trên người Mạc Nhiên mệt mỏi ngồi xuống ghế, Trác Phong lo lắng hỏi: "Người có tìm được không?"
Mạc Nhiên lắc đầu, mọi nơi trong phủ y đã tìm qua tất cả đều không thấy. Trừ khi là có mật thất, hoặc là Tần Thiên Vũ giấu nó ở chỗ khác ngoài phủ.
"Vậy tiếp theo phải làm sao đây?"
Mạc Nhiên sờ bả vai của mình nơi mà Tần Lăng đánh phải, bây giờ vẫn còn truyền đến cơn đau nhức. Y suy nghĩ gì đó một lúc rồi nói: "Không tìm nữa, ta sẽ đi khỏi đây."
Trác Phong ngạc nhiên: "Thế tử người đi đâu được? Nếu có thể bỏ trốn người đâu cần đợi đến bây giờ, chỉ cần người còn sống vương gia sẽ lại lôi người về thôi."
"Vậy nếu ta chết thì sao?"
"Người...?"
Mạc Nhiên khóe môi khẽ cười, đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn mở ra, bên trong có một viên thuốc to bằng đầu ngón tay màu đỏ thẫm.
"Hôm trước ngoại tổ phụ gửi cho ta, thứ này có thể làm cho con người mất kinh mạch không khác gì người chết trong ba ngày."
Trác Phong hốt hoảng: "Người định giả chết?"
"Ta vốn muốn dùng bộ dạng yếu đuối để Tần Lăng không đề phòng nhưng giờ hắn biết ta có võ công, binh phù thì không tìm thấy, chỉ có chết mới thoát khỏi đây sống một cuộc sống bình thường được." Chỉ khi y rời khỏi đây Tần Lăng mới không cần chán ghét y đến như vậy, có thể đường