Hôm nay Tần Lăng mặc một bộ màu đen, cộng thêm trời tối nên Mạc Nhiên nhìn không rõ vết thương của hắn thế nào. Khi về phủ cảm thấy Tần Lăng vì mình mới bị thương nên Mạc Nhiên cố tình ở lại để xem vết thương cho hắn, lúc đầu Tần Lăng từ chối nhưng thấy Mạc Nhiên cứ khăng khăng nên hắn để mặc y băng bó vết thương cho mình, dù sao y cũng biết y thuật.
Khi chiếc áo dính đầy máu đước trút bỏ, Mạc Nhiên nhìn vết thương của hắn mà há hốc mồm. Y cũng nghĩ là bị nặng, nhưng không ngờ lại nặng đến vậy. Trên lưng Tần Lăng có một vết chém dài từ vai bên phải đến gần sát vai trái. Vết thương vừa dài vừa sâu, có chỗ sâu nhất lộ ra cả xương, máu thì đã chảy thấm đầy ra lưng.
Mạc Nhiên nhíu mày trong lòng hơi tức giận, con người này bị thương nặng như vậy, chảy máu nhiều như vậy mà suốt đoạn đường trở về vẫn bình thản không kêu ca một câu. Mạc Nhiên cầm một chiếc khăn màu trắng bắt đầu lau máu xung quanh lưng hắn, những lúc vô tình chạm vào vết thương, Tần Lăng chỉ khẽ nhíu mày. Mạc Nhiên cố cẩn thận lau từng chút một, được một lúc cả chậu nước đã bị nhuốm thành màu đỏ.
Mạc Nhiên đứng đằng sau nhìn thấy hắn đổ mồ hôi đầm đìa, hai tay nắm thành nắm đấm gồng mình lên nổi cả gân xanh, y tay vẫn cẩn thận thoa thuốc lên vết thương nhẹ giọng nói: "Đau thì cứ kêu."
"Không đau, Mạc Nhiên thoa thuốc cho nên không đau một chút nào." Tần Lăng khuôn mặt trắng bệch vẫn cố nở nụ cười trấn an y, hắn không muốn y cảm thấy mắc nợ hắn. Nếu nói đến nợ, Tần Lăng hắn mới nợ y quá nhiều thứ không thể trả nổi.
Đôi tay Mạc Nhiên khựng lại, y mới quan tâm hắn một chút lại bắt đầu không nghiêm túc. Mạc Nhiên quyết định mím chặt môi không nói gì thêm, sau khi cẩn thận băng bó vết thương xong, y đưa cho Tu Kiệt một đơn thuốc kêu hắn ra ngoài mua. Vì Trác Phong bị thương nên cũng đã đi chữa thương từ sớm, Mạc Nhiên cảm thấy hơi tiếc đã bày đến mức này rồi còn lỡ mất chuyện.
Xong xuôi Mạc Nhiên muốn trở về phòng thì Tần Lăng nắm lấy vạt áo của y, hắn bày vẻ mặt đáng thương mà nói: "Ngươi ở lại đây cùng ta được không? Ta bị thương không tiện đi lại."
"Ngươi bị thương ở lưng chứ đâu phải ở chân mà không đi lại được?" Mạc Nhiên hờ hững muốn kéo vạt áo ra.
"Nhưng đau... Đứng dậy không tiện." Hắn vừa nói vừa đau đớn nhăn mặt.
Mạc Nhiên: "Ngươi có Tu Kiệt hầu hạ rồi."
Tần Lăng: "Hắn chân tay vụng về."
Mạc Nhiên: "Gọi hạ nhân khác đến."
Tần Lăng: "Ta không quen."
Mạc Nhiên: "....."
Tần Lăng thấy y im lặng, vừa nài nỉ vừa cầm lấy tay áo y giật giật: "Mạc Nhiên ở lại với ta đi, một đêm thôi."
Mạc Nhiên mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nói cho cùng hắn cũng vì y nên mới bị thương thôi thì chiều theo ý hắn.
"Vậy ta nằm dưới đất."
"Sao nỡ để ngươi nằm dưới đất." Tần Lăng dịch người lùi về phía góc, lộ ra một khoảng trống vừa đủ một người nằm nói: "Lên đây ngủ cùng ta đi."
Mạc Nhiên nhíu mày hơi do dự.
"Ta bị thương thế này còn sợ ta làm gì ngươi sao?" Tần Lăng vừa nói vừa nở nụ cười ám muội. Mạc Nhiên dĩ nhiên hiểu ý, ho khan một tiếng không để mình thất thế.
"Ta ban đêm ngủ rất không yên phận, nếu có lỡ tay đụng vào vết thương của ngươi thì cũng đừng trách ta."
Tần Lăng gật gật đầu mỉm cười vỗ tay lên chỗ trống trên đệm. Mạc Nhiên bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh, cố lùi ra xa mép giường hết mức có thể.
Nửa đêm khi Mạc Nhiên đã đi sâu vào giấc ngủ, Tần Lăng khẽ mở mắt kéo y lại gần mình rồi ôm lấy. Những ngày qua hắn kiếm cớ ngủ trong phòng Mạc Nhiên, đợi y ngủ say rồi trèo lên giường ôm lấy thân thể, ngửi mùi hương trên người y đã thành thói quen. Hắn đưa tay vuốt ve lưng Mạc Nhiên, cứ như này thật tốt. Mạc Nhiên vẫn chưa ghét hắn, vẫn tình nguyện ngủ lại cùng hắn thật tốt.
Tần Lăng không hề biết Mạc Nhiên ở lại chỉ vì cảm thấy chột dạ, sáng sớm mở mắt ra thấy có một bàn tay ôm lấy người mình, Mạc Nhiên vội dùng hết sức đẩy mạnh người ra hốt hoảng ngồi dậy. Tần Lăng bất ngờ bị đẩy nên lưng đập mạnh vào tường, lại trùng đúng nơi có vết thương nên kêu lên một tiếng nhăn mặt lại.
Hắn khổ sở nói: "Mạc Nhiên mới sáng ra có cần mạnh tay vậy không... A." Tần Lăng khẽ cử động nhưng truyền đến toàn là cơn đau nhức. Cảm giác được vết thương mới hơi khép miệng lại bắt đầu chảy máu.
"Ta..." Biết mình lúc nãy có hơi quá đáng Mạc Nhiên vội sờ lên lưng của hắn, vừa chạm vào tay đã dính đầy máu. Mạc Nhiên lo lắng hỏi: "Ngươi có sao không?"
"Ta vốn là không sao, giờ thì thật sự là có sao đấy."
"Xin lỗi, tại lúc nãy ta thấy ngươi... Để ta băng bó lại." Mạc Nhiên bắt đầu tháo miếng vải đã dính đầy máu ra băng bó lại từng chút. Hai người vừa mới dậy nên đầu tóc ai nhìn cũng hơi bù