Giai Hy ở trong phủ nghe người báo lại Tần Lăng vì Mạc Nhiên mà lấy lòng y đến mức tự mình vào bếp không khỏi tức giận, hắn và nàng quen nhau bao nhiêu năm đừng nói là bước vào bếp, đến mua đồ ăn cũng chưa từng. Giai Hy nghiến răng, ngày hôm đó nàng khóc lóc bỏ đi cứ nghĩ hắn sẽ nhanh chóng đến dỗ dành, không ngờ hắn đã không đến thì thôi còn chỉ suốt ngày bên cạnh tên thế tử đó. Chẳng lẽ nàng còn không bằng một nam nhân?
Giai Hy càng nghĩ càng tức gọi nha hoàn lại nói: "Ngươi lát làm một bát canh đưa sang cho Tần công tử, nói là ngày hôm đó thấy chàng bị thương tự tay ta nấu cho chàng bồi bổ."
"À... Nhớ là phải nhờ thế tử đưa tận tay cho Tần Lăng."
Nha hoàn hơi khó xử nói: "Tiểu thư... Nô tỳ chỉ là một nha hoàn thấp kém sao dám nhờ thế tử tự mình mang đồ, dù có nhờ hắn chắc gì đã đồng ý."
Giai Hy mỉm cười gõ tay xuống bàn nói: "Hắn chắc chắn sẽ đồng ý." Cô vẫy tay gọi nha hoàn lại gần nói nhỏ vào tai vài câu, nha hoàn mỉm cười gật đầu như đã hiểu rồi lui xuống chuẩn bị.
Nhờ có Tử Du bên cạnh nói chuyện cùng mà tâm trạng của Mạc Nhiên cũng tốt hơn, y cũng không tránh mặt Tần Lăng nữa mặc cho hắn nói gì thì nói làm gì thì làm. Thời gian cứ thế trôi lại hết một tháng, trời xuân hơi se se lạnh. Vài hôm trước Tần Lăng nói nhìn thấy cây đào đẹp nên tự mình trồng khắp nơi trong phủ, để giờ cả nơi ở của y lẫn trong phủ ngập tràn màu sắc hoa đào.
Phòng của Mạc Nhiên đã sửa xong y chuyển sang phủ mới, dù nhìn thấy cây đào trước cửa thật khó chịu nhưng là do hắn tự tay trồng nên y cũng mặc kệ. Tần Lăng lại sai người xây phòng của hắn ngay cạnh phòng y, khi có thời gian rảnh lại chạy sang tìm y nói chuyện, mặc dù chỉ là hắn tự nói tự nghe, nhưng mấy hôm nay hắn có vẻ bận thời gian tìm y cũng ít hơn.
Mạc Nhiên thấy trong phòng buồn chán nên ra ngoài hít thở không khí bên ngoài. Đi đến hậu viện nơi có nhiều hạ nhân đang quét dọn, đột nhiên có tiếng của một nha hoàn gọi y lại.
"Vị tiểu ca ca này..." Nha hoàn gọi, đến khi thấy mặt y quay lại nhìn thì vội vàng cúi đầu xuống hoảng sợ nói: "Thì ra là thế tử nô tỳ thất lễ."
Mạc Nhiên nhìn nha hoàn, bộ đồ trên người cô không phải là người trong phủ, trên tay lại đang bưng một bát canh nóng vẫn tỏa ra làn khói. Y nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tiểu nữ không dám..." Nha hoàn vẫn cúi gằm mặt xuống. Nhìn thấy dáng vẻ này Mạc Nhiên có chút bực mình, lúc nãy là đợi thấy y đi qua mới cố tình gọi lại, có chuyện gì cứ nói thẳng sao phải giả vờ giả vịt như vậy: "Nói mau."
Giọng nói của y có phần mất kiên nhẫn nên nha hoàn toàn thân run rẩy: "Nô tì là người mới đến đây lần đầu, Giai Hy tiểu thư nhờ nô tỳ mang canh sang cho Tần công tử nhưng tiểu nữ không biết đường, vốn định tìm một người để hỏi đường không ngờ lại gọi đúng thế tử người, là nô tỳ đáng chết."
Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn nha hoàn trước mặt, rõ là cô tỏ vẻ sợ sệt nhưng giọng nói đã lớn tiếng hơn trước. Y không trả lời để xem rốt cuộc còn muốn nói gì tiếp.
Thấy y im lặng ngoài dự đoán nha hoàn có chút căng thẳng, cô mím môi một chút quyết định lấy hết can đảm mở miệng: "Thế tử... Người chắc hẳn đang đi tìm Tần công tử? Liệu người có thể tiện tay cầm theo bát canh này không? Nếu không được cũng không sao là nô tỳ đáng chết rồi, sao lại dám nhờ thế tử. Chỉ là phủ rộng quá để tiểu nữ tìm đến nơi canh cũng nguội mất, Giai Hy tiểu thư lại trách tội."
Xung quanh những hạ nhân khác đều chú ý đến hai người đang nói chuyện, dĩ nhiên những gì họ nói đều lọt vào tai. Thấy ánh mắt của Mạc Nhiên lướt sang nhìn, lại tiếp tục cắm cúi vào làm việc như không nghe