"Ngươi không cần làm như vậy, họ muốn cứ để họ nói chán ta đều không để tâm."
Thấy ai cũng đã rời đi Mạc Nhiên im lặng từ nãy bây giờ mới lên tiếng, y vừa nói vừa khẽ đẩy bàn tay của hắn trên eo mình ra, nhưng Tần Lăng không những không buông còn bám chặt hơn kéo sát y lại bên mình. Nhìn thấy hai người dính lấy nhau nơi đông người như vậy, Mạc Nhiên có chút ngượng ngùng.
"Ngươi..."
Chưa để Mạc Nhiên lên tiếng tiếp Tần Lăng đã đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Từ hướng ngược lại có một người đang tươi cười tiến đến, Mạc Nhiên liền nuốt lại những lời định nói vào trong lòng. Minh Nghi thấy hai người thì vui vẻ chạy qua, chưa tới đã nghe thấy tiếng.
"Tần Lăng, Mạc Nhiên hai người đến rồi à?"
Mạc Nhiên cùng Tần Lăng đều chấp tay hành lễ.
"Tứ hoàng tử."
Minh Nghi xua xua tay vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh: "Đừng có hành lễ nữa bỏ qua cả đi! Hai người có thấy Sở Tiêu không, hắn đến không?"
Tần Lăng: "Người tìm Sở Tiêu sao lại hỏi hai người bọn ta?"
Minh Nghi gãi đầu: "Ta nghĩ hai người sẽ biết."
Mạc Nhiên: "Từ ngày hôm đó ta cũng chưa gặp lại, không biết huynh ấy đã trở về hay chưa."
"Vậy ư." Minh Nghi mặt thoáng buồn bĩu môi trông có vẻ thất vọng.
"Tứ hoàng tử tìm ta có chuyện gì sao?"
Đúng lúc đó một giọng nói quen thuộc cất lên. Ba người không khỏi ngạc nhiên theo hướng đó quay qua nhìn, Sở Tiêu hôm nay mặc một bộ y phục màu xanh lam khác với ngày thường, càng tô thêm nét đẹp tiêu sái của thiếu niên. Sở Tiêu trên mặt nở nụ cười nhẹ, chấp tay cúi đầu hành lễ: "Bái kiến tứ hoàng tử."
Nhìn thấy Sở Tiêu trừ Tần Lăng cả Mạc Nhiên lẫn Minh Nghi đều vui mừng ra mặt. Mạc Nhiên muốn chạy lại gần chào hỏi nhưng đã bị Minh Nghi chen lên trước. Minh Nghi cố thu lại nét cười trên mặt, khoanh hai tay trước ngực hắng giọng nói: "Sở Tiêu cuối cùng ngươi cũng đến. Ở Đông Anh trấn ngươi mắng ta giỏi như vậy còn dám gọi thẳng tên ta, ở trong cung cũng biết ta là hoàng tử rồi sao?"
Sở Tiêu vốn muốn hỏi han Mạc Nhiên nhưng y đã bị Tần Lăng kéo đi xa, đành quay qua nhìn Minh Nghi mỉm cười nói: "Ta cũng là theo lệnh của hoàng tử người thôi."
"Vậy còn ngươi mắng ta chuyện này tính thế nào?"
Sở Tiêu nhíu mày: "Nếu ngươi còn tức giận vậy lát nữa hoàng thượng đến, cứ thỉnh tội ta trước mặt người là được."
Minh Nghi nghĩ ở hoàng cung Sở Tiêu vì thân phận hoàng tử của mình sẽ chịu cúi đầu, mình có thể ra oai trước mặt hắn. Nhưng thái độ của Sở Tiêu vẫn không chịu hạ mình như vậy, khác với suy nghĩ nên Minh Nghi có phần tức giận: "Ngươi không cầu xin ta sao? Ta mà nói với phụ hoàng, người nhất định sẽ lôi ngươi ra đánh."
"Tùy ngươi." Sở Tiêu nói rồi định đuổi theo Mạc Nhiên nhưng bàn tay bị Minh Nghi nắm chặt lại. Sở Tiêu giật mình vì hành động của y nên lớn tiếng: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Lâu như vậy ta mới gặp lại ngươi, theo ta đi hôm nay trong cung rất đẹp, ta dẫn ngươi đi tham quan. Đi chơi cùng ta, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện ngươi vô lễ với ta ở Đông Anh."
Sở Tiêu chưa kịp từ chối đã bị Minh Nghi kéo chạy đi, hắn cắn răng nhẫn nhịn tự nhủ ba lần trong đầu: "Không được đánh hoàng tử! Không được đánh hoàng tử! Không được đánh hoàng tử!"
Lúc nãy Mạc Nhiên nhìn thấy Sở Tiêu, chưa kịp chào hỏi đã bị Tần Lăng lôi đi không khỏi có chút bực mình. Đi được một đoạn, Mạc Nhiên dừng lại giật tay hắn ra tức giận nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Tự dưng lôi ta ra đây làm gì?"
Tần Lăng nhìn thấy vẻ mắt tươi cười của y cực kì khó chịu, hắn vì y cả ngày làm hết chuyện này chuyện khác cũng không đổi được lại một nụ cười. Vậy mà Sở Tiêu vừa đến lại khiến y vui vẻ đến vậy. Tuy lòng không vui nhưng hắn vẫn dùng nét mặt bình thản nói: "Ngươi không nhìn thấy Minh Nghi có chuyện muốn nói với Sở Tiêu sao để họ ở riêng đi."
"Dù thế ngươi cứ không cần cứ một chút lại động tay động chân với ta!" Tối hôm này Tần Lăng đã chạm vào người y hơi nhiều, mà