Mạc Nhiên có chút bực mình cầm lấy tay hắn kéo ra một nơi khuất người, sau khi ngó xung quanh chắc chắn không có ai mới tức giận nói: "Ta đã nói mặc kệ họ đi, sao ngươi phải làm đến mức này? Ngươi cũng biết hai người kia là người của Tống thừa tướng, làm như vậy còn sợ họ không biết là ngươi bày trò?"
"Ta vốn là muốn cho hai tên kia biết ta làm, để chúng thấy đắc tội với ta sẽ nhận được kết quả thế nào." Tần Lăng nhìn thấy Mạc Nhiên mải nói, quên không bỏ tay ra khỏi cổ tay mình thì thoáng nở nụ cười. Nhìn thấy Tần Lăng không để tâm đến lời của mình, Mạc Nhiên mới vung tay ra giọng càng tức giận: "Ngươi làm việc gì cũng ngông cuồng như vậy? Nếu hoàng thượng hôm nay nhất quyết điều tra đến cùng, phát hiện ra ngươi làm thì phải làm thế nào?"
"Ngươi cũng thấy hoàng thượng không quan tâm rồi."
"Đó là do ngươi gặp may!" Mạc Nhiên không giữ nổi bình tĩnh lớn tiếng: "Ngươi động tay với người của Tống Thanh Trì ông ta vốn đã ghét ngươi, cộng thêm chuyện này nhất định sẽ không chịu để yên!"
"Ta không quan tâm." Tần Lăng nhìn y tức giận, muốn đặt tay lên bả vai y dỗ dành nhưng nhớ đến lời nói khi nãy, lại thu tay về vẻ mặt có chút gian xảo nói: "Ngươi lo lắng cho ta sao?"
"Không lo lắng mà được sao..." Mạc Nhiên không nghĩ ngợi mà thốt ra, lại thấy lời nói hơi quá thân mật liền sửa lại: "Ta không muốn vì ta mà làm liên luỵ đến người khác."
Tần Lăng nghe chính miệng y thừa nhận lo lắng cho mình trong lòng dâng lên một tia ấm áp, hắn nhìn y bằng ánh mắt ôn nhu nói: "Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, ta không cho phép ai khi dễ ngươi hơn nữa..."
Tần Lăng ngập ngừng, đột nhiên có cơn gió thổi qua làm trên gương mặt Mạc Nhiên rơi xuống vài sợi tóc, Tần Lăng không nhịn được mà đưa tay lên vén lọn tóc ra sau tai. Y bị hành động của hắn làm giật mình nhưng không phản ứng được, chỉ ngước lên chăm chú nhìn hắn, nghe giọng nói nhẹ nhàng của hắn mà trái tim không nghe lời đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
"Nếu làm như vậy để đổi lại được sự lo lắng của ngươi... dù sau này gặp phải chuyện gì cũng đáng."
Nhìn ánh mắt của y bị ánh trăng chiếu vào sáng lấp lánh, hàng lông mi dài rũ xuống, cùng đôi môi hồng ẩm ướt làm hắn khẽ run lên. Ngay giờ phút này hắn muốn ôm chầm lấy y vào trong lòng, hôn lên đôi môi mỏng đó. Tần Lăng suy nghĩ miên man lại không biết mình đã hành động từ lúc nào, hắn khẽ cúi xuống nắm nhẹ lấy cằm y, đặt môi của mình lên đôi môi mỏng.
"Ngươi..." Mạc Nhiên bị hắn giữ lấy chỉ kịp thốt ra một tiếng, cả miệng đều bị một đôi môi khác đè lên không thể nói thành lời. Tần Lăng hung hăng đưa lưỡi vào muốn cạy hàm của y ra xâm chiếm vào bên trong, Mạc Nhiên lúc này mới lấy lại ý thức đẩy mạnh hắn ra khỏi người. Y đưa tay lên lau miệng, thở hổn hển giọng có chút run nói: "Ta... ta phải đi gặp phụ thân... Ngươi quay về phủ trước đi."
Tần Lăng nhìn theo bóng lưng của y tiếc nuối sờ lên đôi môi mình, dường như cảm giác ấm áp đó vẫn còn đọng lại. Lần đầu tiên trong đời hắn hôn một người mà có cảm giác rạo rực như vậy, hắn chỉ muốn gần y hơn một chút, bên y lâu hơn một chút. Muốn y mãi mãi ở bên cạnh mình, chỉ tiếc là ở kiếp này muốn