Ở sảnh chính Tần lão gia và Tần phu nhân đã ngồi sẵn đợi, xung quanh phủ vẫn treo đầy chữ hỉ, thế nhưng Tần phủ bao trùm là không khí ảm đạm không có chút gì gọi là vui vẻ. Nhìn thấy Tần Lăng và Mạc Nhiên bước vào Tần lão phu nhân sắc mặt càng kém, tức giận đặt mạnh chén trà lên bàn làm nước bắn ra tung tóe. Tần lão gia thấy vậy vỗ vỗ tay để bà bình tĩnh lại, mỉm cười nhìn về phía hai người, nói: "Đến rồi à, mau ngồi đi."
Tần phu nhân lườm Tần Thiên Vũ một cái hắng giọng nói: "Ngồi gì mà ngồi, không phải là nên quỳ xuống dâng trà cho trưởng bối sao?"
Tần Lăng biết mẫu thân mình tức giận, nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, nha hoàn hiểu ý lập tức dâng hai trén trà lên, một đưa cho Tần Lăng, một đưa cho Mạc Nhiên.
Tần Lăng quỳ xuống trước, kéo Mạc Nhiên theo, hai tay dâng trà qua phía Tần Thiên Vũ.
Tần Lăng: "Thỉnh an phụ thân."
Tần lão gia nhận lấy chén trà nhấp một ngụm, Mạc Nhiên cũng làm theo Tần Lăng, dâng chén trà trước mặt Tần Thiên Vũ.
Mạc Nhiên: "Thỉnh an phụ thân."
Tần Thiên Vũ đón lấy chén trà rồi cười, nhấp môi xong ông lôi từ trong túi ra hai bao thư màu đỏ, đưa cho mỗi người một cái.
"Được rồi, đây là quà gặp mặt không có gì nhiều, chỉ mong hai đứa bách niên giai lão ha ha. Qua thỉnh an mẫu thân con đi."
Tần Lăng nhận lấy bao thư rồi nâng một chén trà khác về phía Tần phu nhân.
"Thỉnh an mẫu thân."
Tần phu nhân nhấp môi, đến lượt Mạc Nhiên bà nhận lấy nhưng không uống, đặt chén trà lên trên bàn. Dù hiện tại đang rất tức giận nhưng không dám đắc tội vương gia nên cố gắng kiềm chế, hằn giọng nói: "Ta thấy bên ngoài có xe ngựa của vương phủ, thế tử và Lăng Nhi định qua bên đó sao?"
Tần Lăng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Mạc Nhiên giành lời nói trước: "Đúng vậy, vương gia tìm bọn con. Vốn dĩ định sau khi trở về mới đến thỉnh an mẫu thân..."
Tần phu nhân nghe vậy đập mạnh tay xuống bàn, bà dù sao cũng xuất thân là tiểu thư danh giá, phụ thân là quan nhất phẩm trong triều Tô thái sư, từ nhỏ Tô Diệp đã được dạy lễ nghi rất cẩn thận, ít khi tức giận mà thể hiện ra ngoài. Ngay cả kiếp trước Tần Lăng cũng hiếm khi thấy mẫu thân mình tức giận như vậy, nhìn mẫu thân trước mắt hắn bỗng cảm thấy trong lòng xúc động không kiềm chế nổi, hai mắt bắt đầu đỏ lên. Tránh người khác nhìn thấy hắn liền cúi gằm mặt xuống.
Tần Thiên Vũ thấy phu nhân của mình lại bắt đầu khó chịu liền đứng dạy vỗ lưng bà, vừa quay qua phía hai người đang quỳ dưới đất xua xua tay.
Tần Thiên Vũ: "Vương gia có việc thì mau mau đi đi."
Tô Diệp còn muốn nói gì đó liền bị ông cản lại nhìn hai người vẫn quỳ dưới đất, lớn tiếng nói: "Còn không mau đi."
Hắn lấy lại bình tĩnh, đứng dậy hành lễ với hai người xong kiền kéo Mạc Nhiên ra ngoài. Thấy hai người đã đi khuất Tần Thiên Vũ mới quay qua nhìn phu nhân, hạ giọng nói: