Mạc Nhiên băng bó vết thương cho hắn xong cũng không còn tức giận nữa, hắn thành ra như này một phần cũng là do bảo vệ mình, nghĩ vậy nên trong lòng cũng dâng lên một tia ấm áp. Tần Lăng nhìn y mặt nhìn hơi biết lỗi nói: "Ta lần sau sẽ không bao giờ vào những nơi như thế này nữa, thật đấy.... A."
Vốn y đã không định nhắc đến nhưng hắn lại tự khơi ra, nghĩ đến mình phải chịu sự trêu chọc của đám nữ tử lúc nãy, Mạc Nhiên siết chặt mảnh vải đang băng bó vết thương cho hắn. Tần Lăng khổ sở kêu lên một tiếng, tuy đau nhưng nhìn bộ dạng tức giận này của y hắn lại có chút vui vẻ. Y như vậy... Là đang ghen sao?
"Mạc Nhiên..." Hắn nhìn vào khuôn mặt y nhẹ giọng hỏi, y chưa trả lời đợi nghe tiếp vế sau của hắn.
"Mạc Nhiên." Mạc Nhiên khẽ nhíu mày nhìn hắn.
"Mạc..." Thấy hắn lại định tiếp tục gọi, y ngắt lời hắn nói: "Ngươi có gì thì mau nói đi."
Tần Lăng không vội trả lời khẽ cầm tay y lên, nắm chặt tay y trong bàn tay mình nói: "Ngươi hôm nay ở lại, sau này dù có hối hận ta cũng sẽ không cho ngươi đi nữa. Một lần buông tay là quá đủ với ta rồi, sau này ngươi có muốn đi ta cũng sẽ trói ngươi lại, ai đến gần ngươi ta sẽ giết kẻ đó. Đến một người ta giết một người, trăm người ta giết cả trăm."
Mạc Nhiên bị lời nói của hắn chọc cho khẽ mỉm cười nói: "Ta không đi đâu cả."
Cũng sẽ không hối hận...
Ở một nơi cách xa kinh thành, Cố Thương đang gác một chân lên ngắm nhìn đồng cỏ trước mặt nghe thuộc hạ bẩm báo, hắn khẽ mỉm cười hỏi lại: "Tần Lăng tự nhốt mình lại, uống rượu liên tiếp trong nhiều ngày không chịu gặp ai thật sao?"
"Đúng vậy, nghe nói còn đập phá rất nhiều đồ đạc." Thuộc hạ gật đầu xác nhận nói lại, hắn ngập ngừng một lúc nhìn Cố Thương hỏi: "Môn chủ, từ đầu thế tử đã từ chối không đi cùng người sao người còn lừa Tần Lăng?"
Cố Thương cười lớn nói: "Ta đâu có lừa hắn chuyện gì? Ta cũng đâu nói với hắn Mạc Nhiên sẽ đi cùng ta, là do hắn tự không tin rắng Mạc Nhiên sẽ ở lại."
Nhìn thuộc hạ trẻ tuổi của mình như vẫn chưa hiểu chuyện gì, Cố Thương nói tiếp: "Con người ấy mà, những thứ dễ dàng có được thường không biết trân trọng, ta làm như vậy để hắn một lần nếm thử cảm giác mất đi một người là như thế nào. Cũng là trừng phạt hắn vì đã từng làm tổn thương Mạc Nhiên."
Tên thuộc hạ gãi đầu không hiểu những lời hắn nói, Cố Thương thở dài đứng dậy một mình bước đi trên thảm cỏ dài xanh mướt trước mặt: "Mạc Nhiên có một người yêu thương đệ ấy như vậy, sau này ta cũng yên lòng rồi."
Mạc Nhiên cùng Tần Lăng quay về phủ, khỏi phải nói giờ tâm trạng của hắn cực kì tốt cứ đi được một đoạn lại quay sang nhìn y mỉm cười. Mới đến phủ hắn vội vàng nhảy xuống ngựa, đến trước mặt Mạc Nhiên đưa một tay ra như muốn đỡ y. Mạc Nhiên nhìn thấy xung quanh đều là hạ nhân đang nhìn mình, nên tránh bàn tay đưa ra của hắn tự mình nhảy xuống.
Tần Lăng cũng không vì vậy mà không vui yên lặng đi theo sau, nhớ ra một chuyện liền quay qua Mạc Nhiên hỏi: "Sao ngươi đến thăm mẫu thân cũng không nói với hạ nhân một tiếng, để ta cho người đi theo?" Nếu như vậy hắn cũng không phải đau khổ suốt mấy ngày qua rồi
"Ta có dặn rồi mà?" Mạc Nhiên nhíu mày nhìn hắn trả lời.
Tần Lăng: "..." Tại sao lại không có ai nói lại với hắn.
Vừa bước vào trong, vừa vặn nhìn thấy mấy tên thuộc hạ của mình đứng bên ngoài đợi sẵn như biết là hắn sẽ về, Tần Lăng nhìn Tu Kiệt hỏi: "Ngươi có biết Mạc Nhiên đi viếng mẫu thân?"
Tu Kiệt: "Thuộc hạ có biết."
Tần Lăng cố kìm nén để không lớn tiếng nghiến răng nói: "Sao không nói lại với ta?"
Tu Kiệt cúi gằm mặt xuống lấy tay gãi đầu nói: "Công tử đâu có hỏi."
"Còn