Giữ đúng lời hứa vài ngày trước, tối nay Tần Lăng dẫn y đi ra ngoài phố dạo. Lường trước được Mạc Nhiên ra ngoài sẽ bị nhiều người chú ý, hắn đã chuẩn bị sẵn một mạng che mặt. Hôm nay trùng vào ngày lễ vu lan, nên rất nhiều người đến để thả đèn hoa đăng. Những chiếc đèn trôi nổi trên mặt nước, làm sáng cả một vùng trông rất đẹp mắt.
Mạc Nhiên vui vẻ nhìn những thứ bày bán xung quanh đường, vì quan hệ của hai người tốt hơn, nên thái độ của y với hắn cũng khác xa so với kiếp trước. Chủ động cầm tay hắn tiến tới vài tiệm hàng bên lề đường hỏi hết cái này đến cái nọ, nhìn thấy Mạc Nhiên tươi cười như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui theo.
"Tần Lăng nhìn này, cái này trông thật đáng yêu." Mạc Nhiên nhìn thấy mấy con rối nhỏ liền cầm đưa lên trước mặt cho hắn xem, dù bị một lớp vải mỏng che khuất, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sau đó là nụ cười rạng rỡ. Thực ra hắn cũng rất hiếm khi nhìn thấy Mạc Nhiên cười thoải mái như vậy, thật là muốn bỏ tấm vải đó ra khỏi người y để hắn có thể thoải mái ngắm nhìn.
Tần Lăng gật gật đầu mỉm cười nói: "Ngươi thích thì cứ mua."
"Ta mua nhiều đồ quá liệu ngươi cầm nổi không?"
"Ngươi mua cả con phố ta cũng mang về cho ngươi được."
Nghe giọng điệu kiêu ngạo như hắn thực sự có thể mang cả con phố về cho mình, Mạc Nhiên cười gượng chọn lấy hai bức tượng nhỏ đặt trên bàn, trông giống như là một đôi. Tượng nhỏ bằng bàn tay, một cái là một tiểu hài tử mặc y phục trắng, hai má tô phấn hồng. Trên tay cầm quả đào nhỏ đang cười, cái còn lại màu đen gương mặt có chút nhăn nhó hai mày nhíu lại. Mạc Nhiên ngắm nghía một lúc, rồi tươi cười đưa bức tượng màu đen đến sát mặt hắn nói: "Nhìn này, trông thật giống ngươi."
"Ta nhìn xấu như vậy sao?" Tần Lăng khó chịu nhìn bức tượng cau mày lại, trông hắn cũng đâu đến nỗi thế này. Nhìn hắn nhăn mặt, Mạc Nhiên càng cười tươi, biểu cảm càng như vậy thì càng giống. Y ôm hai bức tượng vào lòng nói: "Ta lấy cái này."
Tần Lăng mỉm cười đưa tiền cho chủ quán rồi cùng y tiếp tục đi dạo, đột nhiên thấy phía trước bán kẹo đường nhân. Mạc Nhiên nhớ ra ngày đó, vì mình muốn bỏ trốn nên đã bỏ hắn lại trong lúc đi mua kẹo cho mình. Nghĩ vậy Mạc Nhiên chỉ về hướng đó nói: "Ta muốn ăn thứ kia."
Hắn theo hướng y chỉ mà quay qua nhìn, đột nhiên Tần Lăng thoáng không vui xoay người y ngược lại về hướng khác.
"Sao vậy?" Hành động của hắn làm Mạc Nhiên khó hiểu quay qua hỏi.
"À..." Tần Lăng ngập ngừng, cố ý đẩy y nhanh về phía trước nói: "Chúng ta đi từ nãy đến giờ chắc ngươi cũng mệt rồi, vào khách điếm kia nghỉ ngơi một chút đi." Hắn vừa nói vừa đẩy y vào một nơi nhìn khá lớn, bên trong rất đông khách đang thi nhau ăn uống nói chuyện ầm ĩ.
Hai người đã bước qua cửa, Tần Lăng mới ngoái đầu lại nhìn chỗ lúc nãy, hắn cùng Mạc Nhiên rất lâu mới có không gian riêng tư ra ngoài cùng nhau, vậy mà không ngờ lại gặp người này ở đây. Chuyện hôm trước thật ra hắn vẫn để trong lòng, để Mạc Nhiên gặp mặt tên đó y lại cười nói không thôi thực sự hắn không nhịn được.
Thật là âm hồn bất tán. Sở Tiêu! Ngươi tốt nhất nên tránh xa bọn ta một chút.
Tần Lăng dẫn Mạc Nhiên đi lên trên lầu, sau khi gọi món mới nhớ đến y lúc nãy nói muốn ăn đường nhân. Hắn đứng dậy đặt tay lên vai y, cúi đầu xuống nói: "Ngươi ở đây đợi ta một chút, ta đi rất nhanh sẽ quay lại."
Mặc dù không biết hắn đi đâu nhưng Mạc Nhiên vẫn gật nhẹ đầu, thoải mái ngồi nghỉ thưởng thức chén trà trong