Theo yêu cầu của 1 (một) reader. Tới đây là hết thiệc gồi nha còn quá chời hàng trả từ từ nữa ????
____________________________________
Những ngày cuối năm công việc chồng chất lên nhau, Bạch Lan vẫn về nhà đúng giờ như mọi khi vì thân thể nàng trời sinh không tốt nhưng Dương Mẫn thì luôn phải đi sớm về khuya. Lâm Diệp cũng bận rộn với những việc bố trí dọn dẹp nhà cuối năm và hàng tá công việc chuẩn bị cho năm mới, hai người ai cũng mệt mỏi chẳng còn mấy thiết tha chuyện giường chiếu.
Khi mọi thứ dần ổn định, Lâm Diệp mới hay rằng gần đây Dương Mẫn đang hợp tác làm ăn cùng ông chủ nhà họ Khương. Ngọc Thúy, con gái út của họ lại có ý với Dương Mẫn nên liên tục kiếm cớ đi cùng cha đến nơi làm việc để được gặp hắn.
Người hầu thân cận của Dương Mẫn rất quý Lâm Diệp nên vô cùng ngứa mắt cô gái này, thành ra khi cậu đến thăm cửa hiệu, bé liên tục kể cho cậu nghe từng li từng tí những gì đã xảy ra trong ngày. Còn khuyên cậu nên ghé thăm Dương Mẫn mỗi ngày để giữ chồng.
"Cậu Lâm, cậu xem này. Ả còn bạo gan viết thư riêng tư gửi cho ông chủ cơ! Hẳn là đang cố tình quyến rũ ông chủ rồi! Ghét thật!" Bé người hầu đưa cho Lâm Diệp một phong thư vẫn còn đóng tem sáp.
"Dù là vợ chồng thì ta cũng không thể đọc thư riêng của ngài ấy. Cảm ơn em đã suy nghĩ cho ta, nhưng không có gì đâu mà. Hơn nữa, nếu ta đến thường xuyên có lẽ sẽ làm cản trở công việc của ngài ấy đấy chứ. Thôi em đi ăn cơm đi, ta phải về nhà có chút việc rồi." Lâm Diệp cười nhưng trên mặt thoáng chút buồn bã làm bé người hầu tan nát cõi lòng.
Bé người hầu rời khỏi phòng đi ăn cơm, Lâm Diệp nhẹ nhàng mở tem sáp lấy thư ra đọc rồi lại cất vào đóng tem lại. Lại bình tĩnh bỏ phong thư vào chung với mớ sổ sách giấy lộn cũ rồi cho người mang ra bãi tái sản xuất giấy.
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad: love_potion_no9 và lovepotionno9byromi.wordpress.com
Buổi tối, một vị đại gia tổ chức tiệc khánh thành khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mới, chỉ mời đúng những người có tên trên thiệp đến dự và trải nghiệm một đêm nên Dương Mẫn đành để Lâm Diệp ở nhà.
Không khí buổi tiệc khá náo nhiệt, các thương nhân ngồi cùng nhau nói chuyện vui vẻ bên những phần rượu thượng hạng. Chủ đề nói chuyện thì có rất nhiều nhưng cuối cùng rồi cũng vòng về chuyện làm ăn vì ở những nơi như thế này, thứ cốt lõi mà người ta muốn là lợi ích. Dương Mẫn ngày thường vốn đã đủ mệt với công việc, ở đây lại không có người thương xinh mềm nép trong lòng nên cũng không muốn nghe thêm, đành kiếm cớ trở về phòng nghỉ trước.
Phòng ở rất rộng rãi, được trang bị nội thất đầy đủ tiện nghi, bên ngoài còn có một hồ nước nóng riêng có thể điều chỉnh nhiệt độ tùy theo ý thích của khách. Dương Mẫn cởi quần áo, vừa định thay đồ ngủ thì có tiếng gõ cửa nên đành phải mặc qua loa vào lại rồi đi ra mở cửa.
Ngọc Thúy đứng bên cửa với tóc xõa tung. Vì khu nhà bên này không có ai nên cô mặc trên người một bộ trang phục mỏng hơn, eo chiết tinh tế cùng cắt xẻ táo bạo làm tôn lên vòng một của người mặc.
"Tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Lúc này chỉ có hai chúng ta, ngài không muốn thử với em sao?" Cô gái nhỏ nhẹ nhàng đón lời. "Em biết việc này là không đúng, nhưng em muốn được ở cạnh ngài dù chỉ một đêm thôi."
Dương Mẫn nhìn cô, dù hắn đang mệt mỏi nhưng vẫn lịch sự đáp lời. "Thành thật xin lỗi tiểu thư, tôi-" Hắn đang nói thì có tiếng bước chân rẽ vào hành lang đi tới đây, hai người cùng quay sang nhìn thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện làm Dương Mẫn vô cùng ngạc nhiên.
"Ơ.. a, mình đang bận ạ?" Lâm Diệp cũng mở to mắt bất ngờ.
Dương Mẫn nhanh chóng đến chỗ cậu nắm lấy bàn tay nhỏ, không giấu được vẻ vui mừng.
"Không có gì cả! Sao em lại ở đây vậy?"
"Em... em cũng được mời đến. Em xin lỗi đã giấu mình, chỉ là... em định làm mình bất ngờ..." Lâm Diệp ngượng ngùng nói nhỏ, cậu lại uyển chuyển nhìn sang người con gái trước cửa rồi nhẹ giọng hỏi Dương Mẫn.
"Em không phiền ngài và vị tiểu thư này bàn chuyện chứ ạ?"
Tuy là cậu hỏi chồng mình nhưng Ngọc Thúy đứng một bên cũng có chút bất đắc dĩ, hiện tại vợ người ta đến tận nơi như thế này, cô còn ở đây làm gì nữa.
"Thật ngại quá, làm phiền ngài Dương rồi. Ah uhm... tôi nên để hai vị vào nghỉ ngơi mới phải... Ừm, tôi xin phép được đi trước." Ngọc Thúy bình tĩnh nói rồi xin phép trở ra khỏi khu nhà.
Không đợi cô đi mất, Dương Mẫn đã gấp gáp bế vợ nhỏ trên tay đi vào trong phòng.
"A... hưmmm" Hai chân Lâm Diệp vừa chạm đất thì đã bị hắn áp tựa vào tường mà hôn sâu. Đã quá quen thuộc với những điều này, cậu rất tự nhiên phối hợp cùng hắn môi lưỡi hòa quyện vào nhau đến khi thỏa mãn rồi mới chịu tách ra.
"Ta thề với em là giữa ta và Khương tiểu thư hoàn toàn không có gì cả. Em đừng hiểu lầm nhé?" Dương Mẫn ôm cậu vào lòng gấp gáp giải thích.
Lâm Diệp biết rõ câu chuyện, ở trong lồng ngực ấm áp của chồng khóe môi cậu khẽ cong lên, giọng vẫn từ tốn nhẹ nhàng.
"Không có đâu mà. Em lúc nào cũng tin tưởng mình cả."
Dương Mẫn ôm chặt gắt gao hơn, lại hôn lên mái tóc đen dày suông mượt. Những ôm ấp dần hóa thành những nụ hôn cùng va chạm, bàn tay hắn suồng sã luồn vào dưới lớp vải chu du khắp nơi trên người cậu, cuối cùng dừng lại ở ngã ba đường xoa nắn khiến Lâm Diệp khẽ run người.
Nhìn thân thể kiều nhuyễn của vợ nhỏ, Dương Mẫn vội vã bế cậu đặt lên giường, lúc tấm màn mỏng rũ kín giấu cảnh xuân sắc bên trong thì lớp áo trên người Lâm Diệp cũng đã được cởi bỏ sang một bên vắt ở mép giường.
Cậu lõa thể trên chiếc giường bông mềm mại, làn da mịn như ngọc, đôi vú căng tròn với hai núm vú hồng xinh, bên dưới là cái lồn múp rụp đang rỉ nước ướt đẫm chiếc khố màu đỏ rực. Dương Mẫn vất quần áo trên người xuống đất rồi khom người ngậm lấy mép khố, dùng răng kéo xuống khỏi đôi chân thon dài của cậu. Cầm chiếc khố trong tay, hắn không nghĩ ngợi hít một hơi với vẻ mặt đầy thỏa mãn.
"Thì ra em ăn nhiều hoa quả là vì đây sao?" Hắn cười khẽ làm cậu xấu hổ giấu gương mặt đỏ ửng bên gối, làm hắn không khỏi bật cười trêu chọc. "Ha ha, thật sự quá dễ thương rồi."
"Nào, thật sự rất nhớ cơ thể này, ta xin lỗi vì gần đây không có thời gian để yêu thương em." Dương Mẫn ngừng trêu, tay vuốt ve thân thể ngọc ngà của cậu theo những lời tâm tình.
Lâm Diệp câu lấy cổ hắn làm nũng như một chú mèo nhỏ khả ái nói.
"Mấy hôm nay vất vả cho mình rồi. Đêm nay hãy yêu em thật nhiều, chỗ này của em vô cùng trống trải và rất cần được mình lấp đầy đó~"
Cậu cầm tay hắn đặt lên âm hộ mình. Dương Mẫn cảm nhận được sự nhớp nháp của dâm thủy chảy ra từ lồn kèm theo cảm giác ấm nóng quen thuộc, ngón giữa đặt vào khe suối bắt đầu gảy những nhịp nhẹ nhàng rồi dần dà tăng tốc làm Lâm Diệp cong người rên thành tiếng.
"A.... đừng... a... đừng bóp hột le... em... mà" Cậu vặn vẹo người nỉ non.
Kỹ thuật móc lồn nắn hột le của hắn quá siêu việt, chơi càng lâu lồn cậu chảy nước càng nhiều. Những nốt chai sần trên ngón tay cọ vào vách thịt nhạy cảm bên trong, đầu ngón tay kẹp lấy hột le tròn mà se nắn như vo viên bột làm Lâm Diệp sướng đến căng người, sau một hồi liền triều xuy phun nước lồn thẳng vào người Dương Mẫn.
"Ta đúng là người may mắn nhất thiên hạ khi lấy được em mà, nước lồn em còn thanh ngọt hơn bất kỳ thứ gì trên đời, nếm mãi không bao giờ thấy chán." Dương Mẫn tấm tắc sau khi mút sạch nước dâm trên tay mình, lại thấy chưa đủ còn cúi người úp mặt vào lồn vợ nhỏ liếm sạch dâm thủy.
"Em-em cũng muốn bú cặc cho mình nữa." Lâm Diệp long lanh mắt chờ mong nhìn Dương Mẫn, bàn tay nhỏ chầm chậm đặt lên con cu bự thăm dò. Gần đây không có thời gian để quan hệ vợ chồng, cậu nhớ mùi cặc lắm rồi.
"Em bú đi. Cái miệng trên của em phải làm cho nó đủ ướt thì chốc nữa cái miệng dưới mới sướng được." Hắn kéo cậu xuống mặt đối mặt với con cặc cậu mong nhớ bấy lâu. Lâm Diệp vừa nhìn thấy cặc liền vuốt ve hôn nhẹ nhàng từ hai hòn dái đến đầu nấm. Bộ dạng hầu hạ cặc chồng như đang nắm trong tay bảo bối quý giá nhất trên đời của cậu làm hắn sôi sục. Cái miệng nhỏ xinh ngậm lấy quy đầu mút như kẹo, đầu lưỡi quét tới lui cái lỗ nhỏ trong khi hai mắt vẫn đầy trong trẻo nhìn hắn. Dương Mẫn nhìn cậu vừa dâm đãng vừa ngây thơ, trong lòng giằng xé nửa muốn nhấn đầu cậu để cặc bự thọc sâu trong họng nửa lại muốn cậu dịu dàng hôn nhẹ lên cặc là đủ.
Nhưng có lẽ bản thân Lâm Diệp cũng biết điều đấy nên cậu ra sức mút cặc, mỗi lần nuốt đều để quy đầu tiến vào thật sâu, gương mặt nhỏ nhắn chôn vùi trong bụi lông cặc rậm rạp, hàm răng cạ nhè nhẹ lên trên những điểm nhạy cảm làm Dương Mẫn không ngừng xuýt xoa.
Lâm Diệp nghiêm túc phục vụ dưới háng chồng, cậu có thề cảm nhận rõ ràng con cặc trong miệng đang dần căng cứng lên, biết hắn sắp ra nên mút mạnh ở gốc cặc rồi kéo ra đến quy đầu lại mút mạnh lên lỗ tiểu làm hắn giật người một cái rồi bắn tinh thẳng vào miệng và khắp mặt cậu.
"Ưm... vị thật đậm... em thích lắm." Lâm Diệp quết hết tinh trùng trên mặt cho vào miệng mút mát như thể đang nhấm nháp kẹo mạch nha. Sau khi vét sạch rồi lại nâng con cặc lên hôn quy đầu, biểu lộ trân quý hơn cả bảo thạch trăm năm.
Dù mới bắn xong nhưng cặc vẫn cương lên tiếp, Dương Mẫn không còn chút kiên nhẫn nào nữa, hắn quật cậu xuống nệm, chỉnh cậu nằm nghiêng rồi cầm lấy một chân của cậu giơ lên.
"Đến giờ chẻ tre rồi. Em nói xem ta nên chẻ nhanh hay chẻ chậm đây?" Hắn đem cây rìu của mình kề sát đốt cây của cậu vỗ bèm bẹp lên chỗ thịt mềm.
"Mình chẻ chậm thôi nhé, chẻ nhanh sẽ hỏng cây của em mất." Lâm Diệp kê tay trên gối chớp mắt nhìn hắn đầy ngây ngô. Mà ở bên dưới, con mắt nằm dọc của cậu cũng khép mở không ngừng, còn chảy ra nước mắt nhờn bôi ướt quy đầu tím sậm.
Dương Mẫn gác một chân cậu lên vai mình, hông thúc mạnh đẩy cây rìu dài hai tấc của mình vào cái lỗ đang hé mở của cậu.
"Ư-Ahhhh~ To quá đii.... ah..." Lâm Diệp nắm lấy góc gối kêu lên khi vật lạ mà quen xâm nhập cửa mình.
Đã nhiều ngày không có sinh hoạt vợ chồng nên cậu có chút đau, nhưng rất nhanh cơn đau liền hóa thành sự sung sướng khi cặc bự liên tục đẩy sâu trong lồn, quy đầu cật lực ngoáy vào những điểm nhạy cảm còn lông cặc thì thi nhau trêu nghẹo bé hột le yếu ớt. Dương Mẫn như thú hoang thoát xích dùng cặc nện oành oạch vào lồn không thương tiếc. Bên trong động thịt vừa ẩm ướt lại nóng hôi hổi, lỗ lồn lại cố tình mút lấy vật to tướng làm hắn nứng nổ cặc, chỉ muốn mau sớm nghỉ hưu giao hết sản nghiệp cho các