Từ Phúc Uy chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ có ngày người trong mộng của mình lại đứng trước cửa nhờ vả mình thế này.
Thanh niên trong bộ áo choàng tắm mặc vội vàng, trên đầu vẫn còn bọt xà phòng, trên gương mặt là vẻ ngượng ngùng khi phải đi xin... tắm nhờ.
Cơ hội không dễ gì có lần hai, tất nhiên anh liền tươi tỉnh mở rộng cửa đón chào người thanh niên vào trong.
"Thật ngại quá, tôi vốn dĩ cũng sắp xong rồi. Tôi chỉ vào sử dụng nhanh thôi."
Từ Phúc Uy mở công tắc nước nóng, kiểm tra độ ấm của nước cho vừa phải rồi trở ra phẩy phẩy tay tỏ vẻ không có gì.
"Ôi dào hàng xóm với nhau cả, mấy cái này có là gì. Cậu cứ thoải mái từ từ mà tắm, không sao hết nhé!"
"Cảm ơn anh nhiều. Chút nữa nếu anh không bận thì tôi đãi anh bữa tối nha?" Thanh niên đứng ở mép cửa mà cười với Phúc Uy làm anh muốn ngã quỵ, si mê cười hì hì ngượng ngùng.
"Bữa tối dành riêng cho anh..." Người thanh niên tựa vào cửa, tay chậm rãi cởi bỏ chiếc áo trên người. "...chính là em đó."
Gương mặt mỹ miều tiến lại gần mình, Phúc Uy từ từ nhắm mắt lại.
Xoạch.
Tiếng cửa đóng lại làm Phúc Uy giật nảy mình, suýt thì lao đầu đập môi vào bản lề. Anh ngơ ngác gãi đầu chùi nước dãi, hy vọng em ấy không thấy vẻ mặt đê tiện khi nãy của mình.
Phúc Uy ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, tiếng nước rào rào từ vòi sen làm anh hơi căng thẳng. Não bộ mường tượng đủ thứ đang xảy ra bên trong phòng tắm, làn da mịn màng dưới lớp xà phòng, những lọn tóc ướt dính sát vào gương mặt xinh đẹp, miếng bọt biển di chuyển khắp nơi trên cơ thể nóng bỏng...
"Aaaa... con mẹ nó, không thể nào tập trung làm việc nổi." Phúc Uy thở dài, trong đầu anh lúc này chỉ toàn là An Hoài Phương.
Truyện chỉ đăng tải tại wattpad: love_potion_no9 và lovepotionno9byromi.wordpress.com
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kể từ lúc bắt đầu chuyển đến đây, anh đã lỡ rơi vào lưới tình với cậu hàng xóm dễ mến là An Hoài Phương. Lúc đó cậu vừa tốt nghiệp đại học và làm việc tại một nhà vườn lớn, sáng đi chiều về lúc nào cũng có bạn trai đưa đón nên anh đành lặng lẽ thất tình. Chỉ biết cầu chúc cho cậu luôn hạnh phúc, mặc dù cậu mà chia tay thì mình sẽ thấy vui hơn.
"Anh Uy ơi."
Đang nằm nghĩ bâng quơ thì nghe tiếng gọi của Hoài Phương làm anh giật mình, cậu ló đầu khỏi cửa, tay cầm khăn tắm che mình cất giọng thành khẩn.
"Xin lỗi nhưng mà... nước vòi sen cứ chập giật không chảy mạnh. Anh có thể vào xem giúp tôi được không?"
"Được chứ!" Phúc Uy không chần chừ mà sốt sắng chốt đơn. Tiếp theo là đi kiếm công cụ kèm theo năm phút điên cuồng tra cứu trên Loogle cách sửa chữa.
Sau khi "thuộc bài" của các chuyên gia trên mạng, Phúc Uy bình tĩnh tự tin đi vào trong. An Hoài Phương đứng nép ở một bên, trên người là chiếc khăn quấn quanh một vòng, vì kích cỡ khăn tương đối ngắn hơn những loại khác nên chỉ che được nửa ngực và vừa đủ phủ qua mông, báo hại Phúc Uy vừa hùng dũng bước vào hai chân liền mềm nhũn cả ra.
"Người ta đã có bồ, người ta đã có bồ, người ta đã có bồ!" Phúc Uy niệm trong đầu.
Sau khi xem xét, Phúc Uy đã bắt bệnh được là lỗ chảy của vòi sen bị tắc. Thế nên anh nhờ Hoài Phương vặn khóa van nước lại, còn mình tháo vòi sen ra "phẫu thuật". Sau một hồi vật lộn trong căng thẳng, anh tin là mình đã thành công.
"Được rồi, cậu mở van nước thử xem."
An Hoài Phương mừng rỡ vặn lại van, hai người nhìn nhau với đôi mắt ngập tràn hy vọng, Từ Phúc Uy chỉnh lại lượng nước, ba ngón tay mạnh mẽ ấn vào công tắc máy nóng lạnh.
PHỤTT!!!
Vòi sen ở mức max xịt thẳng vào Phúc Uy rồi bắn tứ tung khi anh thả tay ra.
"Áaaaaaaa cái gì vậy!!!"
Hai người không chịu nổi lực nước lớn như vậy, ai nấy cũng xua tay tránh né... chiếc vòi sen như thể đang chiến đấu chống lại quái vật mãng xà. Từ Phúc Uy chắn phần mắt mình, tay lần mò đến nút tắt.
"Phùu..." Phúc Uy thở phào nhẹ nhõm, anh quay sang giải thích. "Xin lỗi cậu nha, t- Gyahhh!!!"
"Coi chừng!"
Khi Phúc Uy mở mắt ra đã thấy mình nằm trên người An Hoài Phương, anh liền hoảng hốt kéo cậu dậy.
"Cậu có sao không? Tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."
An Hoàng Phương xoa xoa đầu mình vì hơi thốn nhưng rất nhanh liền nở nụ cười.
"Không có gì đâu. Thật ra cũng không có đau cho lắm."
Lúc này cả hai mới nhận ra là... ban nãy lộn xộn trong nhà tắm một phen khăn tắm của An Hoài Phương đã bay đi đâu mất, hiện tại cậu đang trần như nhộng trước mắt Từ Phúc Uy. Cậu theo phản xạ khép chân lấy tay che ngực còn anh thì cuống cuồng bật dậy nhìn chỗ khác.
"Con mẹ nó trời ơi! Sao mà hay nứng không đúng lúc quáa! Cu ơi mày làm ơn xìu xuống giùm tao!" Phúc Uy che lại háng mình, ngặt nỗi giờ cả người mình cũng đã ướt nên lại càng khó giấu hơn, anh hắng giọng rồi cất lời để xua đi không khí gượng gạo.
"À ờm vòi nước xem như đã ổn, tôi ra ng- ơ ơ ơ..."
Còn chưa dứt lời thì An Hoài Phương đã dán cơ thể không mảng vải che thân lên người mình. Hai vú to áp lên lưng làm cu anh càng cứng hơn nữa.
An Hoài Phương ôm lấy Phúc Uy ghé vào tai anh thì thầm.
"Anh thích em đúng không?"
Chỉ là câu hỏi có-không đơn giản nhưng Phúc Uy đã phải động não đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
"T-thì... cũng... cũng có. Nhưng em có bạn trai rồi, chúng ta không nên... như vậy đâu! Tôi sợ bị đập lắm!"
An Hoài Phương đi đến trước mặt Phúc Uy, cậu chống tay lên vai anh mỉm cười.
"Em cho hắn de từ hôm qua rồi. Hiện tại em đang có hứng thú với anh cơ. Có phải anh- ưm..."
Lần này đến lượt Từ Phúc Uy cắt ngang lời của An Hoài Phương bằng môi của mình. Bây giờ anh mới biết thì ra môi của Hoài Phương lại mềm ngọt tới vậy, hôn mãi muốn thành nghiện.
Khi anh ôm siết lấy cậu vào lòng, anh đã nghĩ rằng có lẽ trúng độc đắc cũng không làm mình sung sướng tới như vậy. An Hoài Phương cũng không phản kháng mà ngược lại rất hoan nghênh những ôm ấp vuốt ve của anh, hai người cứ vậy dây dưa môi lưỡi không màng tới xung quanh. Từ Phúc Uy bế cậu đặt lên tủ chậu rửa mặt rồi cởi đồ mình, suốt khoảng thời gian dài trong phòng tắm lẫn cả căn hộ đều không có lời nào được phát ra ngoại trừ những âm thanh lách chách từ hai cái miệng đang dính lấy nhau.
Từ Phúc Uy nhấp nháp từng cen-ti-mét da thịt của An Hoài Phương, từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào. Từ cái cổ thon duyên dáng xuống hai bầu vú thơm mềm như bánh bao, dừng lại đánh chén xong cả hai cái rồi mới bắt đầu di chuyển dần phía dưới. An Hoài Phương ngả người ra sau khi Từ Phúc Uy khám phá nơi giữa hai chân mình, cậu rít lên một hơi rồi luồn tay vào kẽ tóc anh mà xoa, hai chân cũng tự động dạng rộng khi Phúc Uy bắt đầu liếm lồn.
"Aa... aaa... nữa đi anh ưm... ôi sướng thế- um... em sắp quên được hắn ta rồi..."
Không gì mang tính thúc đẩy hơn như thế, Phúc Uy vạch hai mép lồn ra liếm đầy hăng hái, hột le bị anh chơi đùa đến cửng lên khiến cậu rục rịch rỉ nước dâm. Cả nốt ruồi lên mu lồn cũng được hôn liếm đầy cẩn thận. Hương vị cùng mùi hương của lồn cậu không làm Phúc Uy thấy bất ngờ, anh biết cậu thích ăn rau củ và trái cây nên tiết ra nước lồn thơm ngon cũng là điều dễ hiểu.
Đến khi đã bú đủ lượng nước mình cần thì con cặc dưới háng cũng đã cương lên dựng đứng sừng sững. An Hoài Phương đánh giá nhanh hàng họ của anh, trong đầu không khỏi mong chờ điều tuyệt vời mà gậy thịt phép thuật này sắp mang tới. Cậu phấn khích đến nỗi Từ Phúc Uy vừa đứng dậy kéo mình sát lại gần thì cậu đã tự động câu chân lên hông anh cùng ý tứ rất rõ ràng.
"Địt lồn em đi, thèm cặc anh lắm rồi."
Từ Phúc Uy cắn nhẹ lên cái miệng dâm rồi mắng yêu.
"Chờ anh mang bao vào đã, không thì sưng bụng đừng trách."
"Đừng mà." An Hoài Phương ôm lấy Từ Phúc Uy không cho anh đi. "Hôm nay mình làm trần được."
"Thật à?" Anh hôn lên má cậu,