Ngụy phụ tử, sản nhũ, sinh tử, ép buộc, NTR (hơi hơi)
Vĩnh Kiên năm nay đã ngoài bốn mươi, trong mắt mọi người xung quanh ông có cuộc sống hoàn hảo với sự nghiệp ổn định và gia đình hạnh phúc nhưng trong chăn mới biết chăn có rận, ông và vợ đã sớm nguội lạnh từ lâu vì ông phát hiện vợ mình lén có con riêng với người khác khi ông đi du học.
Vợ ông mắc bệnh nan y ngay cả bệnh viện cũng đành trả về nhà. Biết mình sống không được bao lâu nên bà thú nhận mình đã có con với người khác và van xin ông cho phép con trai của bà đến ở cùng bà những ngày cuối đời.
Vĩnh Kiên tuy còn tức giận vì bị lừa dối nhiều năm nhưng cũng đành đồng ý.
Lần đầu Vĩnh Kiên gặp Tô Vân, gương mặt xinh đẹp của cậu làm ông chán ghét vô cùng vì cậu rất giống người đàn ông kia. Tô Vân mới 17 tuổi, cha cậu bỏ đi khi cậu vào trung học nên cậu vừa học vừa đi làm thêm, cộng thêm chu cấp lén lút của mẹ đẻ nên mới chống đỡ được hai năm nay.
Vì ăn nhờ ở đậu nên cậu rất biết điều, trong nhà dọn dẹp nấu nướng chăm sóc người bệnh đều một tay cậu lo. Còn chủ động ủi quần áo và chuẩn bị cơm hộp ăn trưa cho Vĩnh Kiên.
Dần dà ông bắt đầu chú ý cậu, mỗi khi ngồi đọc báo sẽ trộm nhìn dáng người cậu loay hoay quét dọn, làn da non mịn, eo nhỏ mông cong rất gợi cảm.
Lần nọ Tô Vân vội thay đồ đi làm mà quên đóng cửa, Vĩnh Kiên đi ngang vô tình thấy được cơ thể nuột nà của cậu. Hai núm vú hồng hào trên bầu ngực mà ông tin là rất vừa tay mình, cái mông tròn căng nẩy, cu nhỏ trắng hồng xinh xắn, mà bên dưới còn có.... một cái khe thịt múp míp!
Vĩnh Kiên không ngờ hóa ra cậu là người song tính, kể từ lần đó ông luôn vô thức nghĩ về cơ thể quyến rũ của con trai riêng vợ mình. Đêm ngủ đôi khi sẽ mơ thấy cậu lõa lồ mời gọi mình và buổi sáng dậy quần ông sẽ ướt, chính bản thân ông cũng không ngờ sau bao năm mình lại còn mộng tinh ở tuổi này.
Mỗi ngày đều ôm suy nghĩ nhộn nhạo về Tô Vân như vậy, mặc kệ có là con riêng của vợ ông quyết định sẽ biến cậu thành của mình.
Hôm nay là sinh nhật Tô Vân, cậu đã hứa với mẹ mình là hết giờ làm sẽ trở về đón sinh nhật cùng bà. Vĩnh Kiên biết tất cả lịch trình của cậu nên vừa tan sở liền đánh xe đến tiệm nước chờ đón người về.
4 giờ chiều, kết thúc ca làm việc của Tô Vân. Vĩnh Kiên đảo mắt về cửa tiệm liền thấy cậu mở cửa ra ngoài, bên cạnh lại vai kề vai một thanh niên trẻ tuổi khác, hai người đi cùng nhau cười nói vô cùng vui vẻ. Vĩnh Kiên âm thầm lái xe theo sau họ, thanh niên kia chỉ là đưa Tô Vân về nhà, trước khi tiễn cậu vào trong hắn đưa cậu một cái hộp quà, còn đánh bạo hôn lên má cậu rồi mới rời đi.
Tô Vân nhìn thấy xe Vĩnh Kiên liền giật mình, vội vàng mở cửa gara để ông chạy vào. Sau đó nhanh chóng giúp ông cất cặp và áo vest.
"Trông cháu thật ngu ngốc." Vĩnh Kiên lạnh lùng bước qua cậu.
Tô Vân buồn bã vì cậu nhìn ra được sự ghét bỏ đó, tuy nhiên vẫn cố vui vẻ ăn sinh nhật cùng mẹ mình. Cậu nhắm mắt lại ước.
Thổi nến.
Sau khi giúp mẹ mình đi ngủ và dọn dẹp xong Tô Vân mới trở về phòng, Vĩnh Kiên cầm món quà trên tay đứng trước cửa phòng cậu, ông nhìn qua khe cửa thấy cậu nói chuyện điện thoại với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
"Cảm ơn cậu, tớ thích lắm. Hôm nay rất vui, tớ đã ăn rất nhiều món ngon cùng mẹ. Ước gì sao? Ừm, tớ đã ước rằng chú sẽ không ghét tớ nữa."
Tim của Vĩnh Kiên nhói một nhịp.
"Tớ sẽ cố gắng để không làm phiền chú, có lẽ sau khi tốt nghiệp sẽ dọn ra ngoài."
Vĩnh Kiên nhíu mày.
"Ưm, muốn gặp tớ lúc này sao? Ngủ lại nhà cậu á? À ừm, cái này có lẽ tớ phải hỏi chú xem thế nào... Chờ chút nhé!" Tô Vân cúp điện thoại, định đi tìm Vĩnh Kiên thì ông đã ở ngay ngoài cửa, gương mặt như quỷ la sát.
"Trở vào trong." Ông gằn từng chữ.
"Chú..." Tô Vân hoảng sợ.
Nửa đêm người ta dụ đến nhà ngủ lại, ông biết thừa ý đồ của thằng nhóc kia là gì. Đến lúc này sợi dây lý trí của ông đã đứt hoàn toàn, ông muốn chiếm lấy cậu cho riêng mình.
Vĩnh Kiên đẩy Tô Vân ngã lên giường, rất nhanh lao đến giữ chặt hai tay cậu lại mà cưỡng hôn.
Tô Vân giãy giụa nhưng đành chịu thua trước sức lực của ông, bị ông hôn cắn một hồi mới được thả ra. Cậu lùi vào trong góc tường khóc xin.
"Chú... cháu xin chú đừng làm như vậy. Chú có thể sai cháu làm cái gì cũng được... trừ loại chuyện như vầy..."
Biết cậu hoàn toàn yếu thế, Vĩnh Kiên cong khóe môi, trịch thượng nói.
"Nhưng đây là điều duy nhất ta muốn ở cháu. Được rồi, cháu không thích thì có thể đi, nhưng đi thì nhớ dắt theo người đàn bà đang ngủ dưới lầu. Cắm sừng ta bao nhiêu năm và giờ hy vọng ta lo cho đứa con hoang của bà ta? Thật nực cười, nếu bà ta còn khỏe mạnh thì ta đã tống ra khỏi cái nhà này ngay rồi."
Cậu sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì vì đó hoàn toàn là sự thật, những lời nói của ông như dao cứa vào tim cậu. Hai hàng lệ chực tuôn trào.
Vĩnh Kiên nhìn cậu khóc trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Ông chưa biết nên làm gì thì cậu nói.
"Vậy... cháu sẽ nghe lời chú. Chỉ cần chú lo cho mẹ, việc gì cháu cũng sẽ làm..." Tô Vân biết rõ nếu cậu ra đi, mẹ đi theo cậu sẽ khổ. Cho nên chịu nhục nhã một chút, để mẹ còn có một mái nhà cũng không sao.
"Được. Cởi đồ ra." Không đợi cậu nói xong, Vĩnh Kiên liền ra lệnh.
Tô Vân rụt rè cởi bỏ từng nút áo, từng lớp áo quần lần lượt được cởi bỏ khỏi người cậu, ngay cả đồ lót cũng nhanh chóng yên vị dưới sàn. Thân thể trẻ tuổi nuột nà Vĩnh Kiên hằng thèm khát ngay ở trước mặt ông. Thấy Tô Vân ngại ngùng che ngực cùng thân dưới, ông nắm hai tay cậu giật ra rồi đẩy cậu nằm xuống. Núm vú hồng cùng lồn cu sạch sẽ làm Vĩnh Kiên sôi sục cả người.
Ông đưa tay chạm vào làn da mịn màng của cậu, vuốt ve khắp nơi khiến cậu khẽ run người. Cảm thấy cơ thể người bên dưới hơi căng cứng lại, Vĩnh Kiên cúi người ôm hôn, chậm rãi giúp cậu tách miệng ra để đưa lưỡi mình vào trong vờn cùng lưỡi cậu.
Khi nhận thấy Tô Vân đang dần tiếp nhận mình thì tay Vĩnh Kiên bắt đầu chơi đùa trên người cậu. Hai vú trắng tròn bị ông nhào như nhào bột, đầu núm vú cũng bị nắm lấy xoa nắn một hồi khiến Tô Vân run rẩy.
Vĩnh Kiên dần dà hôn xuống chiếc cổ duyên dàng, liếm một đường rồi lại hôn mút để lại một vườn hoa hồng trên nền tuyết trắng mịn màng của cậu.
Ông ngửi mùi vú của cậu, thầm nghĩ nếu như có sữa hẳn sẽ còn thơm hơn nữa. Sau đó ngậm một bên vú bú ngon lành khiến Tô Vân ré lên một tiếng vì bất ngờ.
"Ah không. Đừng mà. Ưm núm vú của cháu... thấy lạ quá."
Vĩnh Kiên một bên bóp một bên bú, chán chê rồi lại đổi bên. Đến khi dứt miệng ra thì hai bầu vú cậu đã ngập trong nước miếng đầy dâm mỹ.
Ông tiếp tục hôn lần xuống vùng bụng của cậu, rồi đi dần xuống dưới. Bé cu nhỏ và bé lồn nhỏ bị ông thổi nhẹ vào liền có chút