Kể từ khi bé con ra đời, cuộc sống mỗi ngày của Tô Vân hầu như chỉ xoay quanh việc chăm con, dù Vĩnh Kiên vẫn luôn chủ động trong việc này nhưng cũng đành bất lực vì bé chỉ chịu hơi của người đã sinh ra mình.
Trời hôm nay trong lành, Tô Vân đẩy xe nôi đưa bé đi dạo một vòng quanh khu nhà. Giữa chừng lại gặp các chị hàng xóm vừa trông con vừa tám chuyện. Cậu đi tới chào hỏi, nghe các chị than thở chuyện chi tiêu cho gia đình, cậu cũng chỉ biết im lặng nghe rồi kiếm cớ tạm biệt họ để đi về.
"Hừ, cái thằng nhóc đó. Tưởng gài bẫy đẻ con cho ông già lắm tiền là ngon sao. Sức mạnh của đồng tiền ghê thật, đúng là hồ ly tinh!" Mấy chị gái bĩu môi nhìn theo bóng lưng cậu.
Lúc cậu về đến nhà thì Vĩnh Kiên đang ngồi chờ cậu trong phòng khách. Đối diện là hai người phụ nữ tầm lục tuần, thoạt nhìn vô cùng hiền hậu.
Ông đến đón bé con trên tay cậu, lại kéo cậu ngồi xuống sofa. Cậu ngồi xuống lễ phép chào hai người phụ nữ, bà cũng cười chào lại cậu.
"Đây là dì Xuân và dì Ánh, từ nay hai dì ấy sẽ đến đây giúp chúng ta trông bé con nhà mình và đảm nhận các công việc nhà. Anh đã đăng ký khóa học online giúp em rồi, từ giờ em cứ tập trung vào việc học, những chuyện trong nhà không nhất thiết phải đụng tay vào." Vĩnh Kiên nói.
Tô Vân sửng sốt, hôm trước cậu lướt điện thoại chỉ thuận tiện bảo mọi người đi học thật vui. Không ngờ ông lại để ý điều đó.
Cậu cũng không muốn dối lòng, cho dù cậu không phải chăm con một mình, ở bên gia đình nhỏ tránh xa các mối quan hệ rất hạnh phúc.
Nhưng đôi lúc vẫn rất nhớ cuộc sống trước kia, gặp thầy cô và các bạn.
Vĩnh Kiên ở bên cậu bao năm nay, lại thêm sự từng trải nên ông hiểu rõ tâm tình cậu hơn ai hết. Đôi lúc ông ghét sự ích kỷ của mình khi giam cầm phần đời còn lại của cậu ở nơi này, nhưng ông cũng không thể để cậu trở lại đối mặt với mọi người xung quanh họ. Chỉ có thể cho cậu tất cả những gì ông có thể cho. Ngay cả việc thuê hai người giúp việc ông cũng đã cân nhắc vô cùng kỹ lưỡng.
Vì khóa học chưa bắt đầu nên cả ngày Tô Vân chỉ việc ngồi một chỗ và chơi với con. Cậu cảm thấy có chút không quen. Ngay cả khi tối đến, dì Ánh trở về nhà trong khi dì Xuân ở lại trực tiếp ở trong phòng ngủ nhỏ cùng bé con vì "ông chủ bảo vậy."
Tô Vân mờ mịt đi vào phòng ngủ của mình, định hỏi ông về việc cho con ngủ phòng riêng thì bên trong phòng ngủ khiến cậu phải há hốc mồm.
Vẫn là những nội thất cũ nhưng hôm nay căn phòng được trang trí thêm ngập tràn không khí lãng mạn. Ngay cả giường ngủ cũng tầng tầng lớp lớp màn mỏng mang lại cảm giác vừa bí ẩn vừa thu hút.
"Chúc mừng kỉ niệm 5 năm của chúng ta." Vòng tay ấm áp bao bọc lấy cơ thể Tô Vân ôm cậu trong lòng. Cậu cũng ôm lấy tấm lưng rộng vững chắc của người đó, trong lòng như được rót mật.
Xưa nay Vĩnh Kiên tuyệt đối không phải kiểu người sẽ tổ chức tiệc ăn mừng. Các ngày lễ, sinh nhật hay ngày kỉ niệm mọi năm đều do Tô Vân đề xuất và tự tay sắp xếp nên ông nghĩ mình cũng nên chủ động một lần.
Trong không khí lãng mạn, chợt nhớ mình vẫn còn mặc đồ dơ suốt cả ngày. Cậu ấp úng nói.
"Em-em đi tắm trước đã."
Tô Vân ngây ngốc ở trong bồn tắm. Ở bên nhau 5 năm, Vĩnh Kiên không thề non hẹn biển, không nói lời hoa mĩ nhưng cách thể hiện tình cảm của ông luôn khiến cậu tim đập loạn nhịp, lúc nào cũng thấy như lần đầu rung động.
"Em xong rồi." Tô Vân thẹn thùng đứng ở cửa phòng tắm. Trên người cậu là bộ đồ ngủ lụa màu sẫm đầy gợi cảm. Vốn dĩ đã mua từ mấy năm trước nhưng mãi bây giờ mới có dịp dùng tới. Nhờ sinh con nên cơ thể cậu càng nở nang hơn, lại thêm hiệu ứng kiểu dáng màu sắc của đồ ngủ nên trông càng sexy hơn bao giờ hết.
"Lại đây." Giọng nói Vĩnh Kiên bỗng có chút khàn khàn.
Ông đón cậu ngồi trong lòng mình. Ngửi mùi thơm da thịt của cậu làm ông muốn đè người xuống gặm cắn sạch sẽ. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, ông nhấc tấm chăn lên đưa cho cậu một cái hộp nhỏ đầy trang trọng.
"Có cái này cho em."
Tô Vân mở hộp, là một chiếc vòng tay Maison Margiela được khắc ngày kỉ niệm và chữ cái tên của hai người.
Vĩnh Kiên tự biết mình là người khô khan, không nói lời hoa mỹ đã đành, ông cũng không thể hỏi cậu thích gì, chỉ có thể để ý xem cậu nhìn món đồ nào thì tặng món đó.
Ông tự mình mang vào cho cậu. Tô Vân vô cùng thích thú với món quà, liên tục lắc lắc tay ngắm nghía.
"Thích không?"
"Em thích lắm, cảm ơn anh." Cậu hôn lên môi ông một cái, lại chợt nhớ một điều rồi thở dài.
"Nhưng mà em lại quên chuẩn bị quà cho anh mất rồi. Em xin lỗi..."
"Không sao." Ông nói, lại đặt cậu nằm xuống chiếc giường êm ái rồi áp lên người cậu, đôi mắt gần như không thể giấu sự mất kiên nhẫn.
"Trao thân thể này cho anh đêm nay là được."
Tô Vân rụt người đỏ mặt, tim cậu đập loạn nhịp. Cậu ôm lấy cổ ông, giữa lúc hai người nhìn vào mắt nhau, cậu nói.
"Đã là của anh từ lâu rồi. Thể xác và linh hồn này, tất cả đều thuộc về anh."
Dường như việc thân mật nhau thời gian dài khiến cả hai vô cùng tâm đầu ý hợp. Không cần phải lên tiếng cả hai đều nhắm mắt lại để môi tìm đến môi. Khi cảm nhận lưỡi của ông cuốn lấy lưỡi mình, Tô Vân nhớ ra lần cuối hai người hôn lưỡi nồng nhiệt như thế này đã là nửa năm trước.
Tiếng môi lưỡi dính lấy nhau vang lên đầy ám muội. Vĩnh Kiên nút lưỡi còn tay thì cởi từng lớp vải trên cơ thể cả hai. Ông mơn trớn đường cong mê người của cậu, bàn tay mang theo hơi ấm chạm vào da thịt khiến cậu thoải mái vô cùng, đến khi bàn tay di chuyển tới hòn đảo giữa hai chân bóp một cái làm cậu khẽ giật mình rên lên.
"Ưm...Ah!"
"Hôn thôi mà lồn cũng ướt, thật là dâm." Ông cười nhẹ làm cậu xấu hổ.
Vĩnh Kiên vỗ mông cậu, Tô Vân biết ý liền xoay người lên trên quỳ theo hướng ngược lại với ông. Hai ngón tay thon dài của cậu kéo lớp quần lót của ông xuống, đập vào mặt cậu là con cặc gân thô to mà lâu rồi cậu chưa được ăn.
"Em nhớ cục cưng quá. Ưm, thật to và thơm nha~"
Vĩnh Kiên nằm bên dưới, nhìn lên cái khe thịt hồng hào trước mặt mình nói.
"Bú đi em, nó cũng nhớ cái miệng nhỏ của em lắm. Anh cũng rất nhớ bé sò này đây."
Tô Vân không đợi được nữa liền ngậm lấy con cặc bự vào miệng ra sức bú mút chùn chụt. Thời gian đầu ở bên nhau, Vĩnh Kiên chưa bao giờ đòi hỏi cậu làm điều này. Dần dà bản thân cậu nhận ra ông luôn dùng miệng làm mình thoải mái nên cậu cũng muốn bú cặc cho ông. Lần đầu bú cặc cậu còn lóng ngóng vụng về nhưng về sau nhờ bắt chước theo ông, cậu còn có thể chơi thâm hầu.
Mà người dạy cậu kĩ thuật dùng miệng hiện tại cũng đang ra sức bú liếm cái lồn múp rụp của cậu.
Ông yêu mọi thứ trên cơ thể cậu, dù chơi lỗ nhị rất sướng nhưng thứ làm ông say mê nhất lại là cái lồn luôn ngập nước này. Khi đầu mũi ông cố tình quẹt khe lồn như quẹt thẻ tín dụng, cậu càng hưng phấn mà ra nước nhiều hơn nữa.
Tô Vân bú cặc đến mỏi cả miệng mà mãi người kia vẫn chưa ra, cậu đành đổi chiến thuật bú phần đỉnh khiến con cặc giật lên một cái. Vĩnh Kiên thấy thế cũng đổi sang bú hột le làm cậu phải lắc mông vì tê nứng. Cả hai bú liếm cực mạnh làm đối phương sung sướng đến bắn ra một lần mới thôi.
"Sáng nay mới làm một nháy mà giờ tinh của anh vẫn dồi dào ghê." Tô Vân nuốt hết sữa trắng rồi lém lỉnh cười nhìn ông.
"Luôn luôn dồi dào và chỉ dành riêng mình em." Ông lại hôn sâu cậu, để mùi vị nước lồn và tinh trùng trộn lẫn trong khoang miệng