Với cái lí do này thì chính Kỷ Hàn Phi cũng không biết nên phải nói gì nữa đây, anh chỉ đành bất lực xua xua tay bảo Evan rời đi.
“Cậu qua bệnh viện xem thử đi, có hai người trong căn cứ bị trọng thương do nhiệm vụ, qua đó xem thử tình hình của hai người họ đi.”
Evan gật gật đầu rồi “Ồ!” một tiếng, sau đó liền quay người rời đi.
Nhưng khi vừa đặt chân đến cửa thì lạnh mặt quay người lại nhắc nhở.
“Lão Đại, đừng trách em nhiều chuyện, nhưng anh nên nhớ cả anh và Thần Tỷ đã lựa chọn trở về đó, thì vẫn nên tránh liên quan đến Zero thì hơn.”
Chân mày Kỷ Hàn Phi hơi cau lại:“Còn chuyện gì nữa không?”
Evan lắc đầu:“Không còn.”
Kỷ Hàn Phi:“Vậy thì đi đi.”
Evan:“Vâng!”
Khi Evan đã rời đi, chỉ còn một mình Kỷ Hàn Phi ở lại trong căn phòng lớn.
Tính ra thì cũng gần năm năm rồi, anh và Thần Hi chưa trở về căn cứ chính của Zero.
Tuy đôi khi vẫn phải tự tay giải quyết những việc quan trọng, nhưng hầu hết đều là làm tại Nước R.
Mọi người trong căn cứ dần dần đi vào ổn định, nên bọn họ cũng tránh làm phiền đến anh và Thần Hi.
Bỗng nghĩ lại hình như Kỷ Hàn Phi bỗng cảm thấy có chút mất mát.
Zero là tâm huyết gần mười năm qua của anh và Kỷ Thần Hi, nhưng anh và cô đã lựa chọn một con đường không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Cùng lúc đó tại Trường Số 1 nước Z.
Cậu bạn mập và Trì Tranh mặt mày tối thui oán trách:“Mộ nữ thần, Lăng Giao, rốt cuộc hôm qua hai người ở đâu vậy hả? Hai người chúng tôi đứng đợi suốt mấy tiếng mà cái bóng của hai cậu cũng không thấy nữa!”
Lăng Giao cũng không biết phải giải thích thế nào, dù sao hôm qua cô bạn đang ngồi cười ngay ngốc bên kia vừa mới xuất viện, cho nên hai người họ quên mất cuộc hẹn thật.
“Đừng trách Lăng Giao, hai ngày trước tôi bị bệnh, là Lăng Giao đưa tôi nhập viện cho nên lỡ hẹn, thật xin lỗi.” Kỷ Thần Hi lên tiếng giải thích giúp Lăng Giao.
Cả Lăng Giao và hai cậu bạn kia đồng loạt trợn to mắt nhìn chằm chằm vào cô gái vừa lên tiếng.
Kỷ Thần Hi bị nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên:“Nhìn tôi làm gì?”
Cậu bạn mập:“Trì Tranh, cậu mau véo tôi một cái, có phải tôi học nhiều quá mà xuất hiện ảo giác rồi không?”
Bạn học tên Trì Tranh liền đưa tay véo mạnh đùi của cậu bạn mập, khiến cậu ta đau đến mức la thất thanh:“Đau…đau! Cậu véo thật hả!”
Trì Tranh:“Cậu bảo tôi véo mà!”
Lăng Giao cũng tiếp lời:“Hình như tôi cũng xuất hiện ảo giác rồi!”
Lời Lăng Giao vừa dứt, thì anh bạn tên Trì Tranh kia liền muốn đưa tay véo cô một cái, nhưng bị ánh mắt hình viên đạn của Lăng Giao làm hoảng sợ mà rụt tay lại.
Kỷ Thần Hi nhíu mày:“Các cậu là có ý gì đây?”
Lăng Giao:“Sáng giờ cậu ngồi cười