Sáng hôm sau, suýt chút nữa thì Kỷ Thần Hi đã ngủ quên mà đến trường thi trễ.
Tuy cô không lo lắng gì về bài thi sắp tới, nhưng hiện chỉ còn hơn mười lăm phút nữa là đến giờ thi.
Mà khoảng cách từ Đế Cung Sơn Trang đến địa điểm thi mất gần hai mươi phút.
Phàm là thí sinh nào đến trễ hơn năm phút, sẽ không thể bước vào trường thi, đồng nghĩa thi trượt.
Nhưng theo lí bình thường dù Kỷ Thần Hi cô không đi thi cũng chẳng sao, dù gì thì với khả năng của cô mà tìm đại cuộc thi quốc tế nào đó tham gia thì nhất định sẽ lãnh giải nhất và chắc chắn sẽ có suất tuyển thẳng vào Đại Học A.
Tuy vậy, vấn đề khiến cô đau đầu không phải là chuyện thi trượt, mà chính là cuộc cá cược với tên thần kinh Kỷ Dược Phàm kia!
Kỷ Thần Hi gấp ráp nhìn đồng hồ trên tay, rồi tức giận nghiến răng quay sang người phía người đàn ông ngồi cạnh mình.
“Tất cả đều tại anh! Em mà đến trễ rồi bị cấm thi, coi như anh mất cô bạn gái đáng yêu thông minh như em đi!”
Tịch Cảnh Dương tỏ vẻ vô tội:“Anh có làm gì sai sao?”
Câu nói của anh càng làm cho Kỷ Thần Hi thêm nổi đoá.
Tuy hai người bọn họ đã chính thức xác định quan hệ, nhưng vẫn luôn chú ý và không quá thân mật vượt giới hạn.
Thế mà, tối hôm qua, khi cô vô ý nói ra cuộc cá cược với Kỷ Dược Phàm, thì tên tổng tài nghìn tỷ nào đó lại làm vẻ mặt uất ức tuổi nhục giống như cô đã bắt cá hai tay rồi lừa gạt tình cảm của anh ta vậy.
Mà cô lại ngu ngốc đến mức tưởng rằng anh ta giận dỗi, liền vội giải thích rồi an ủi đủ kiểu.
Nào ngờ cái tên mặt người dạ thú này, lần nữa bế cô lên rồi ném lên giường của hắn.
Cũng may anh ta còn giữ được chút lý trí mà không làm tới bước cuối cùng, nhưng dù sao thì hết ôm hôn rồi lại quay sang cắn cô, còn nói gì mà “em không ngoan, phải bị phạt…” khiến cả người cô khó chịu cả đêm, rồi không ngủ được.
Phải đợi đến gần sáng mới có thể miễn cưỡng mà chợp mắt một chút, nhưng thành quả lại là sắp đi trễ đến nơi rồi!
“Dừng xe!” Kỷ Thần Hi quát lên.
Mục Hành đang toát mồ hôi lạnh do cuộc chiến tranh ngầm phía sau lưng mình, vội quay đầu hỏi lại:“Mộ Tiểu Thư, sắp trễ giờ của cô rồi, nếu bây giờ dừng xe…”
Kỷ Thần Hi lạnh mặt:“Để cho anh chạy với tốc độ rùa bò này, tôi thật sự sẽ trễ thật đấy! Còn không mau dừng xe!”
Mục Hành quay sang nhìn Boss của mình mà cầu cứu:“Chuyện này…”
Tịch Cảnh Dương liếc nhìn cô gái đáng yêu của mình đang xù lông tức giận, thì thật sự rất muốn trêu cô, nhưng anh cũng không muốn để cô thua cược rồi phải trở thành bạn gái kẻ khác.
“Cậu xuống xe, để cô ấy lái.”
Cũng may hôm nay là ngày thi của học sinh trung học