Trong một căn phòng rộng lớn tại Nước R, phản phất một bóng hình của một người đàn ông vóc dáng hoàn mỹ, ngũ quan cân đối, đặc biệt sống mũi thẳng tắp của anh, khiến cho các cô gái khi nhìn thấy đều phải xiêu lòng.
Thế nhưng trái với vẻ anh tuấn tiêu soái đó, vẻ mặt của anh ta lạnh lùng đến đáng sợ.
Khiến cho không một sinh vật sống nào dám tiến lại gần anh nữa bước.
Cách đây vài phút, tâm trạng của người đàn ông cũng không đến mức tệ như thế này.
Nhưng khi nhận cuộc gọi từ người đó, bầu không khí dường như càng lúc càng tệ.
Anh khẽ ngã người rồi tựa đầu vào ghế, một tay đưa lên xoa xoa hai nguyệt thái dương.
Trong khi đó, chiếc điện thoại trên bàn đang không ngừng đổ chuông âm ỉ.
Sau một lúc, anh bất lực thở dài một hơi rồi bấm nút nghe.
Khi tín hiệu vừa được kết nối, thì từ phía bên kia, một giọng nói đầy lửa giận của cô gái vang lên.
“Kỷ Hàn Phi! Anh bị điên à! Đang nói chuyện bỗng nhiên cúp máy là sao! Anh có biết hiện tại thời gian đang rất gấp rút hay không!”
“Hửm?”
Kỷ Thần Hi nghe thấy thái độ dửng dưng như có như không của người đàn ông, khiến cô rất muốn đập nát cái điện thoại đang trên tay mình! Cô bắt đầu nghi ngờ rồi, hắn ta thật sự là anh trai cô sao?
“Anh hửm cái gì mà hửm!”
“Em nhớ được gì rồi?” Kỷ Hàn Phi lên tiếng cắt lời.
Sở dĩ ban nãy anh cúp máy đột ngột cũng là vì một câu hỏi bất ngờ từ cô.
Kỷ Thần Hi thoáng im lặng, lí do ban nãy cô muốn Tịch Cảnh Dương rời đi trước cũng là vì câu hỏi của cô rất hoang đường.
Và nó cũng khiến cô có chút hoang mang, vì sau lần dị ứng nghiêm trọng lần trước thì dường như những mảnh vụn ký ức trong đầu cô, đang dần kết nối lại với nhau.
Ấy thế mà trong một góc nhỏ của những mảnh vỡ ký ức ấy, cô lại nhìn thấy bản thân chính là Công Chúa duy nhất của hoàng thất R Quốc…
Nhưng rõ ràng chuyện này quá là hư cấu, thế nên khi Tịch Cảnh Dương vừa rời đi, cô liền muốn xác nhận cái suy nghĩ vô lý đó của mình, khi hỏi bọn họ có liên quan gì đến gia tộc Gwyneth của Nước R hay không, thì từ bên kia lập tức truyền đến ba tiếng bíp rồi im phăn phắt.
Mặc dù Kỷ Hàn Phi không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cũng không hề phủ nhận, vậy thì rất có thể suy nghĩ đầy vô lý kia của cô…là sự thật?
“Anh có thể trả lời câu hỏi của tôi trước không?”
Với thái độ e dè của cô gái, có vẻ như cô thật sự chưa nhớ ra được tất cả và chuyện của năm năm trước tạm thời cô cũng sẽ không nhớ.
Kỷ Hàn Phi thầm yên tâm được một chút, sợi dây thần kinh đang căng cứng của anh cũng