"Chuyện này..." Đội trưởng Du thoáng do dự mà nhìn sang vị Thiếu Tướng nào đó, chờ xem thái độ của anh ta sẽ ra sao.
Dù gì thì nếu Thiếu Tướng Mặc đã muốn giúp cho tên họ Tịch kia thoát tội, thì ông ta cũng chẳng thể làm được gì.
Mặc Bắc Hàn thì lại đầy căm hận mà nhìn Tịch Cảnh Dương.
Rõ ràng hắn có rất nhiều cách để giải quyết những chuyện vớ vẩn này.
Đừng nói là vượt tốc độ, hay dù là thay đổi màu đèn giao thông trên đường đi chăng nữa, chỉ cần hắn muốn thì có gì là không thể đâu cơ chứ? Ấy thế mà lại chọn cách cồng kềnh nhất là gọi anh đến rồi đổ hết mọi việc lên đầu anh!
"Chuyện này quả thực không thể trách cậu ta, dù sao kỳ thi cao khảo quả thật rất quan trọng, nên lần này cứ ghi lỗi nhỏ rồi đóng phạt là được."
Tịch Cảnh Dương khẽ nhoẻn miệng cười:"Đội trưởng Du, vậy không biết anh có thể...trả lại chứng minh thư và bằng lái cho tôi chưa nhỉ?"
Khoé môi đội trưởng Du giật giật, sau đó ngoan ngoãn giao trả chứng minh thư và bằng lái lại cho Tịch Cảnh Dương.
Dù sao hai đại boss trước mặt, ai anh ta cũng không thể động vào được.
Ngay sau đó ông ta liền điều động người của mình để giải tán đám đông đang tụ tập gần đó, rồi rời đi.
Lúc này Mặc Bắc Hàn mới lạnh mặt quay sang nhìn bạn mình, gắt gỏng lên tiếng:"Tịch đại tổng tài như cậu, rảnh rỗi không việc gì làm lắm đúng không?".
Ngôn Tình Tổng Tài
Tịch Cảnh Dương vẫn duy trì nụ cười xã giao trên gương mặt:"Tìm chỗ nào nói chuyện đi, ở đây không thích hợp lắm."
Quả thật, với nhan sắc của hai người đã nhanh chóng thu hút không ít ánh nhìn từ người đi đường.
Chưa kể một trong hai còn đang mặc bộ quân phục ngầu lồi đầy nam tính.
Mặc Bắc Hàn khẽ liếc nhìn đồng hồ trong tay rồi cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
Anh ta trở lại xe của mình rồi chạy theo Tịch Cảnh Dương đến một quán coffee khá lớn gần đó.
Sau đó, Hai người tìm một phòng bao riêng để nói chuyện.
"Được rồi, có gì thì mau nói đi, hôm nay tôi rất bận!" Mặc Bắc Hàn khó chịu lên tiếng.
Người như anh bình thường sẽ không thường mặc quân phục kiểu này, nhưng hôm nay quả thực có một chuyện rất quan trọng nên anh cần mặc nó để đi đón một người.
Tịch Cảnh Dương từ từ đẩy một tách cafe không đường sang cạnh anh ta rồi bình thản lên tiếng:"Xin lỗi, biết cậu rất bận, nhưng tôi thật sự có việc rất quan trọng cần nhờ cậu."
Mặc Bắc Hàn liền hừ lạnh:"Việc quan trọng? Ha! Việc mà cậu xem là quan trọng nhất không phải là tìm nhóc siêu quậy sao? Nếu là việc đó thì mơ đi, phạm vi làm việc của tôi không bao gồm Nước R đâu!"
Tịch Cảnh Dương mỉm cười lắc đầu:"Không phải việc đó."
"Chứ là chuyện gì? Nói thẳng đi!"
"Cũng không phải chuyện gì lớn lắm.
Có phải khu vực cậu quản lý là