"Bảo mật đã được nâng cấp, dữ liệu được sao lưu, lỗ hỏng hệ thống cũng được khắc phục.
Cảnh Dương, việc còn lại anh biết nên làm gì mà đúng không?" Kỷ Thần Hi cười đầy tinh nghịch nhìn về phía Tịch Cảnh Dương lên tiếng hỏi.
Tịch Cảnh Dương cũng đã giải quyết xong phần của mình, anh đứng dậy giao những việc còn lại cho bộ phận mạng đảm nhiệm.
Anh bước những bước chân dài đến cạnh cô gái của mình, đưa tay xoa đầu cô:"Tùy em chơi." Nhận được sự đồng ý từ anh, Kỷ Thần Hi khẽ mỉm cười rồi tiếp tục thao tác tay trên phím.
Cô đã sử dụng các mã độc được tạo ra bởi chính mình để tấn công vào hệ thống của đối thủ.
Những mã độc này là những phần mềm có khả năng phá hủy hoặc làm tê liệt hệ thống máy tính của bọn hacker.
Những phần mềm này đã được thiết kế với sự thông minh và tinh tế để tránh mọi cơ chế bảo vệ mà nhóm hacker đã đưa ra.
Khi những phần mềm này được triển khai, hệ thống máy tính của nhóm hacker bị tấn công một cách nhanh chóng.
Kỷ Thần Hi tiếp tục tấn công nhóm hacker, gây ra sự khốn đốn cho bọn chúng.
Họ không thể làm gì để ngăn chặn cuộc tấn công này và chỉ có thể chấp nhận thất bại.
Cuối cùng, chưa đầy mười phút, cô gái tóc bạch kim đã đánh bại nhóm hacker ngông cuồng kia, khiến hệ thống của bọn hacker bị tê liệt hoàn toàn.
Tuy nhiên nhìn dòng địa chỉ IP do hack ngược lại máy của bọn chúng, Kỷ Thần Hi không khỏi nhíu mày:"Turkey?"
Ngay lúc đó trong một căn hầm ở Turkey, một người đàn ông trông đã hơn bốn mươi, còn có một vết sẹo lớn trên mặt, phẫn nộ đập mạnh máy tính xuống đất.
"F**k you!!!! Who? Rốt cuộc là ai! Một công ty tầm ở một quốc gia nhỏ, lại tồn tại hai kẻ lợi lợi hại như thế! Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng đó!"
Một tên đàn em trong nhóm ông ta hốt hoảng hét lên:"Lão đại! Không ổn! Kẻ đó...hắn ta đang tấn công ngược lại máy chủ của chúng ta! Toàn bộ hệ thống máy tính đều tê liệt do dính mã độc rồi!"
Một tên đàn em khác cũng la lớn:"Lão đại! Vị trí...vị trí của chúng ta bị lộ rồi!"
Người đàn ông mang vết sẹo tức giận:"Đ** m**! Lũ ngu! Tụi mày không biết ngắt kết nối à! Để nó truyền mã độc rồi lộ cả vị trí là sao!"
Tên đàn em bất lực lên tiếng:"Không...không có khả năng..."
Người đàn ông mặt sẹo đẩy mạnh tên đàn em từ trên ghế xuống đất rồi vào chỗ của hắn, sau đó bắt đầu thao tác tay trên phím.
Nhưng một giây, hai giây, rồi ba giây trôi qua, ông ta dần nhận ra vấn đề.
Ngón tay của ông ta đang không ngừng run lên:"Làm...làm sao...làm sao có thể..."
Trước mắt ông ta chính là màn hình của hệ thống máy chủ của toàn tổ chức hacker mạnh nhất