[Phương Kỷ: Tiện nhân không biết xấu hổ, ỷ bản thân có chút nhan sắc muốn quyến rủ đàn ông người khác! Một con ả ngu dốt như nó không đủ level để so với chị!]
[Phương Kỷ: Tất cả những kẻ hôm nay từng khen con trà xanh đó một câu, ngày mai chuẩn bị nhận đơn đuổi việc đi! Công ty của Tịch Thị chúng tôi không chứa chấp những kẻ bênh vực cho tiểu tam!]
Mục Hành nhìn vào màn hình tin nhắn của điện thoại của Khương Đình Văn thì liền nhíu mày.
Cái cô Phương Kỷ này, quả thực anh đã từng nghe qua.
Dù sao kẻ ảo tưởng đến chức vị chủ mẫu Tịch Gia cũng không hề ít.
Nhưng anh nhớ, bà điên này đã bị anh giải quyết từ lâu rồi cơ mà? Sao vẫn còn khả năng ở trong group chat ăn nói điên khùng như thế?
"Chẳng phải mụ điên này bị tôi cho sa thải từ lâu rồi sao?" Mục Hành nhăn mặt tỏ vẻ khó hiểu hỏi Khương Đình Văn.
Ông ta cũng ngơ ngác trả lời:"Hả? Thư ký Mục, cậu đang nói gì vậy?"
"Tôi nói hai năm trước lúc tin đồn giữa cô ta và Boss xuất hiện, chẳng phải tôi đã đưa thư đuổi việc cô ta cho ông rồi sao?"
Vì lúc đó Phương Kỷ và Trình Mẫn do là sinh viên có thành tích khá cao trong lĩnh vực máy tính ở Đại Học A, cho nên được sắp xếp vào bộ phận an ninh mạng để thực tập một tháng.
Ban đầu người sắp xếp cho thực tập sinh không phải là Mục Hành, nhưng do ấn tượng với thành tích của hai cô gái trẻ nên Mục Hành cũng có chút biết đến.
Về sau anh mới biết, những con số trên bảng điểm kia cũng quá ảo rồi.
Hai cô gái này căn bản không hiểu chút gì về vận hành mạng và máy tính, xứng danh với danh hiệu bình hoa di động.
Chỉ mới thực tập hai tuần thì Khương Đình Văn đã bắt đầu phàn nàn với anh về chuyện của hai cô gái đó.
Tình cờ trong một lần Mục Hành cùng Tịch Cảnh Dương vừa công tác về vô tình gặp phải hai bọn họ.
Lúc ấy Mục Hành vẫn nhớ rất rõ, chính là khoảng thời gian mà Đại Boss của anh ta, càn quét sạch sẽ những kẻ thù trước đây từng hãm hại anh ấy và cũng là khoảng thời gian mà Tịch Cảnh Dương máu lạnh vô tình nhất vì quá nhớ Kỷ Thần Hi.
Nhưng một tiếng gọi bất chợt vang lên như phá tan phòng tuyến mà Tịch Cảnh Dương cố gắng xây dựng suốt hơn hai năm trời.
"Tiểu Kỷ!"
Vốn dĩ đang vội vã trở về phòng họp sau chuyến công tác dài ngày.
Nhưng một tiếng gọi đã khiến bước chân người đàn ông chùn lại.
Anh như một cổ máy bị hư cố gắng xoay đầu nhìn lại nơi phát ra tiếng gọi.
Bóng hình của một cô gái trẻ trung năng động, cùng mái tóc màu dài xinh đẹp.
Đặc biệt dáng người cô gái đó lại rất giống với người mà Tịch Cảnh Dương ngày đêm mong nhớ.
Ngay cả chính Mục Hành còn suýt nhầm lẫn cô gái kia chính là Kỷ Thần