Kỷ Thần Hi hơi ngạc nhiên:"Đi...đi đâu cơ?"
Vì quá chăm chú vào Tịch Cảnh Dương, nên Kỷ Thần Hi không nhận ra Mộ Lão đang nhìn hai người với vẻ mặt đấy ý vị sâu xa.
"Hai đứa bận việc thì cứ đi trước đi." Mộ Lão vừa bắt đầu ăn cháo, vừa bình thản lên tiếng.
Kỷ Thần Hi đầy lo lắng nhìn ông:"Nhưng cháu không thể để ông ở đây một mình được."
"Đừng lo lắng, anh đã sắp xếp những hộ lý giỏi nhất của Bệnh Viện Phong Vân đến chăm sóc ông rồi." Tịch Cảnh Dương lên tiếng giúp cô gái của anh giải quyết nỗi lo.
Thế nhưng Kỷ Thần Hi vẫn có chút chần chừ:"Nhưng..."
"Đi đi, giải quyết xong chuyện của hai đứa...thì hãy mang cháu gái ta về đây." Mộ Lão dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh để nói.
Kỷ Thần Hi thoáng sửng người, đôi mắt đỏ lên nhìn Mộ Lão.
Phải ông ấy đã biết, nhưng từ bao giờ? Cô nhanh chóng quay sang nhìn Tịch Cảnh Dương:"Là anh sao?"
Không đợi Tịch Cảnh Dương kịp trả lời, Mộ Lão thở dài một hơi rồi đặt bát cháo sang bên cạnh, dù cố thế nào thì ông cũng không thể nuốt trôi nữa rồi, sau đó lãnh đạm lên tiếng:"Đừng trách cậu ta, dù sao thì, nếu cháu gái của mình mà còn không nhận ra, thì ta quá có lỗi với mẹ con bé rồi."
"Nhưng...từ khi nào mà..." từ khi nào mà ông nhận ra? Giọng nói của Kỷ Thần Hi khẽ nghẹn lại không thể nói thành lời.
Tịch Cảnh Dương nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì tim không khỏi nhói lên, liền vòng tay qua ôm cô vào lòng mà an ủi.
Mộ Lão tựa lưng vào thành giường, gương mặt hơi ngẩng lên, đôi mắt với những vết nhăn của năm tháng khép hờ, dửng dưng nói:"Tính cách của một người, có thể thay đổi nhiều đến đâu chứ? Từ một con bé ngốc nghếch, lại trở thành một cô gái sắc sảo chỉ trong thời gian ngắn...thì chỉ có những kẻ vô tâm như thằng cha trời đánh của Tiểu Vi mới không nhận ra mà thôi."
Đôi môi mỏng của Kỷ Thần Hi mím chặt, cô nhẹ đây đẩy Tịch Cảnh Dương ra rồi lên tiếng hỏi:"Nếu biết cháu là giả, thì sao ngay từ đầu ông không vạch trần cháu?"
"Cần thiết sao? Mộ Gia mắc nợ đứa cháu gái này quá nhiều, ta chỉ muốn dùng hết quảng đời còn lại của mình để bù đắp cho con bé...Nhưng khi Tịch Thiếu đi tìm con bé ở Nước R trở lại, thì lại trả cho ta một đứa cháu gái vô cùng xa lạ...Ta vẫn luôn ôm ảo tưởng rằng, là do tính cách của con bé thay đổi, vẫn luôn nghĩ cháu chính là nó...và dù con bé có thay đổi thế nào, thì ít ra...nó vẫn còn sống..."
"Cô ấy nhất định còn sống!" Kỷ Thần Hi đầy kiên định nói.
Tuy cô không nhớ rõ đoạn ký ức gặp được Mộ Nhược Vi, nhưng cô có thể khẳng định cô ấy nhất định còn sống.
Đó là thứ cảm giác