Tịch Cảnh Đăng cảm nhận được tiếng vỗ tay phản đối và tiếng la hét từ hiện trường.
Anh không thèm ngẩng mặt lên nhìn, chỉ đứng yên, không một tiếng động.
Giữa sự hỗn loạn, không một ai có thể ngờ rằng anh lại giữ im lặng như vậy.
Anh chỉ lẳng lặng chứng kiến sự sôi động và căng thẳng của buổi họp báo.
Các phóng viên đã không kiềm được cảm xúc và đặt hàng loạt câu hỏi đầy ác ý.
Tình hình ngày càng trở nên khó kiểm soát, và sự bất an của ekip Vân Tiêu tràn ngập không khí.
Lúc này, khi Kha Liêm Hạo mặc kệ sự ngăn cản của Diệp Mộc Âm định đứng lên giải thích, thì cánh cửa lớn của hội trường đột nhiên được mở ra.
Phía sau cánh cửa, Mộ Nguyệt Vũ xuất hiện trong trang phục lộng lẫy và phô diễn dáng vẻ của một minh tinh hạng A.
Nhưng điều đáng chú ý từ cô ta chính là nụ cười thân thiện tiêu chuẩn, cùng một thái độ có chút lo lắng bước vào hội trường.
Từng bước một, cô ta dần tiến về phía trung tâm của hội trường, nơi Tịch Cảnh Đăng đang bị mọi người bao vây.
Không hiểu vì sao, mọi người dần tản ra để nhường đường cho cô ta.
Có thể là do đôi mắt trong sáng và biểu cảm đầy lo lắng dành cho Vân Tiêu của cô ta, gây nên sự sửng sốt và tò mò cho mọi người xung quanh.
Trong thực tế, cách mà Mộ Nguyệt Vũ thể hiện ra chính là đang ngụ ý của bản thân là một người bị hại, nhưng cô ta lại là một người vị tha.
"Mọi người hãy để tôi nói điều này." Mộ Nguyệt Vũ nói với giọng điệu vừa hiền hoà vừa tình cảm.
Mọi ánh mắt nhanh chóng đều đổ dồn về phía cô ta.
Sự ồn ào huyên náo ban nãy bên trong hội trường cũng thoáng im phăng phắc.
Trà xanh ảo tưởng sức mạnh này còn dám giả vờ đứng lên bảo vệ anh? Tịch Cảnh Đăng cười âm thầm trong lòng.
Anh nhìn Mộ Nguyệt Vũ một cách trầm tư, chờ đợi để xem cô ta sẽ nói gì tiếp theo.
Mộ Nguyệt Vũ vừa bắt đầu thì đôi mắt đã ngấn lệ:"Ngày hôm nay thật sự cảm ơn mọi người đã vì tôi mà đứng lên đòi lại công bằng...xin chân thành cảm ơn."
Tịch Cảnh Đăng không hề mất bình tĩnh.
Anh ta biết rằng thời gian đến để Mộ Nguyệt Vũ phô diễn khả năng diễn xuất của cô ta đã đến.
Anh đưa tay vào túi và lấy ra một chiếc điện thoại di động.
Nụ cười xấu xa từ môi anh lộ ra.
Phòng hội trường tràn ngập sự im lặng hoàn toàn.
Họ đang chăm chú nhìn về phía của Mộ Nguyệt Vũ mà không một ai để ý đến hành động nhỏ của Tịch Cảnh Đăng.
Vân Tiêu vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng thì cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Cứ tiếp tục đi, leo càng cao thì té càng đau thôi!
Lúc này Mộ Nguyệt Vũ với giọng nói nghẹn ngào tiếp tục nói:"Thật ra mọi người đừng trách tiền bối Vân nữa, vì có lẻ không chỉ gia đình chúng tôi mà cả anh ấy cũng là nạn nhân của kẻ lừa đảo kia."
Động tác chuẩn bị bấm gọi của Tịch Cảnh Đăng thoáng dừng lại.
Anh không