Lời biện hộ của Tịch Cảnh Đăng vừa thốt ra, khiến cho biểu cảm của những người nghe thấy vô cùng phức tạp.
Anh ta cần tìm một lí do ngớ ngẩn vậy không? Dù biết rất vô lí nhưng họ lại không biết nên phản bát lại thế nào.
Mộ Nguyệt Vũ thì khác, dường như với cái lí do vô cùng bất ổn của Tịch Cảnh Đăng, cô ta đã có thể bình ổn cảm xúc của mình được một chút, sau đó liền cười mỉa mai nói:"Trùng tên? Vậy ai giải thích vì sao gương mặt cô ta giống hệt em gái tôi? Còn sống ở nhà tôi suốt thời gian qua?"
Tịch Cảnh Đăng cũng biết lời biện minh vừa rồi của bản thân nực cười cỡ nào, nhưng anh có thể làm gì khác đây? Anh trai đáng kính của anh đã gửi tin nhắn qua và dặn dò anh phải nói đúng những gì anh ấy đã gửi.
Dù trong lòng đang dở khóc dở cười nhưng vẻ mặt của Tịch Cảnh Đăng vẫn rất đỗi điềm tĩnh, dù sao con nhà quyền thế như bọn bọ đã được rèn luyện về phương diện ứng xử từ nhỏ.
Đừng tưởng bình thường anh hay cà lơ phất phơ như thế mà tưởng anh là một tên ngốc thật.
Vì trước mặt người nhà anh luôn thoải mái sống với con người thật của bản thân.
Nhưng đối diện với xã hội phức tạp ngoài kia, Tịch Cảnh Đăng vẫn thừa biết nặng nhẹ ở đâu mà đối phó.
"Cô Mộ thật sự cảm thấy hai người giống nhau sao?"
Mộ Nguyệt Vũ liền cười khẩy:"Ha! Không giống? Nếu không giống thì cô ta có thể lừa gạt gia đình tôi lâu vậy sao?"
Tịch Cảnh Đăng cũng mỉm cười đầy tự nhiên mà đáp lại:"Cô Mộ lại nhầm lẫn gì đó rồi, hình như từ lúc chị dâu tôi đến Nước Z, cô ấy luôn ngủ ở nhà của anh trai tôi mà? Cô ấy đã ở lại nhà cô khi nào thế? Chuyện cô ấy ở lại nhà chúng tôi, trên dưới người làm và quản gia đều có thể làm chứng.
Vậy còn cô thì sao? Ai chứng minh được cô ấy đã ở lại Mộ Gia?"
Đừng nhìn bề ngoài lạnh lùng của Tịch Cảnh Đăng mà nhầm lẫn, dù sao đó cũng chỉ là hình tượng của Vân Tiêu do anh đắp nặn lên mà thôi.
Con người thật của anh rất khôn khéo, lời nói cũng rất sắc sảo, không một ai có thể bắt bẻ gì được.
Nghe đến đây, giới truyền thông và người qua đường đến hóng chuyện không khỏi gật gù.
Tuy không ai lên tiếng nói, nhưng mọi người đều nghiêng sự tin tưởng của mình về phía của Vân Tiêu.
Sắc mặt của Mộ Nguyệt Vũ càng lúc càng trắng bệch.
Quả thực đôi khi Kỷ Thần Hi vẫn về Mộ Gia, nhưng cô chưa từng qua đêm ở đó, vì chưa kịp làm gì thì đã bị cô ta và Thời Thị đuổi đi rồi.
Còn chưa đợi Mộ Nguyệt Vũ kịp phản ứng, Tịch Cảnh Đăng nhẹ nhàng nhấn nút điều khiển để chuyển hình ảnh trên màn hình LED sang hình của hai người.
Khi một người nhìn thấy cô gái ở phía bên phải thì không khỏi ngây người.
"Đẹp...đẹp quá!" Một phóng viên đứng tuổi có vẻ