Căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, một làn gió lạnh nương theo cửa sổ thổi vào càng khiến không gian thêm phần lạnh lẽo.
Tịch Cảnh Dương vẫn rất điềm tĩnh mà hỏi lại cô:"Sao vậy?"
Mộ Nhược Vi vẫn lật xem những tài liệu kia, cô cũng giúp anh ghi chép một thứ gì đó, nghe thấy câu hỏi của anh, cô mím chặt môi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh có gì giấu em không?"
Một giây, hai giây rồi ba giây trôi qua, ánh mắt hai người vẫn nhìn chằm chằm về đối phương.
Nếu trước đó họ vẫn luôn giữ nụ cười trên gương mặt mà dịu dàng mà nói chuyện với nhau, thì hiện tại trên hai gương mặt đó chỉ còn lại sự lạnh lùng, xa cách mà thôi.
Mộ Nhược Vi chưa từng nghĩ đến việc sẽ nghi ngờ Tịch Cảnh Dương, nhưng những thứ cô chưa từng đụng đến như xe đua, tài liệu về kinh tế và nhiều thứ khác nữa, lại có thể quen thuộc đến mức như khắc sâu vào trong sương tủy.
Ngoài ra, dạo gần đây cô luôn bị cơn đau đầu và những giấc mơ kia hành hạ, cộng dồn với những áp lực tâm lí khác khiến cô thật sự không thể ổn định suy nghĩ của bản thân nữa, nên đã buộc miệng chấp vấn Tịch Cảnh Dương.
"Không có." Tịch Cảnh Dương đáp lời Mộ Nhược Vi với một giọng điệu vô cùng thản nhiên và bình tĩnh, không hề có một chút chột dạ nào.
Anh cũng muốn nói cho cô biết sự thật, nhưng anh không muốn cô phải đau khổ dằn vặt như ngày hôm đó.
Hình ảnh cả người cô đầy máu đứng giữa hàng chục xác chết lạnh băng, mái tóc bạch kim cũng bị máu tươi nhuốm đỏ, cùng đôi mắt vô hồn lạnh lẽo như ác ma tu la mới từ dưới địa ngục bò lên.
Chỉ trong một đêm, một trong những tổ chức sát thủ hàng đầu thế giới đã bị một cô gái diệt sạch.
Đó một đêm lịch sử đối với cả hai giới Hắc Bạch, một đêm tắm máu kinh hoàng đến mức về sau họ đều gọi đó là sự kiện "Dạ Huyết".
Còn cô đến khi tỉnh lại từ sau sự kiện đó, thì dường như đã quên hết tất cả.
Trong thời gian đó Tịch Cảnh Dương cũng điều tra được một số việc, chẳng hạn như đứa cháu của người bạn mà Ông Nội nhờ anh chăm sóc, có vẻ ngoài giống hệt cô chỉ trừ màu tóc, nhưng cô gái đó từ sau khi sang nước R thì đã biến mất.
Mà sự kiện "Dạ Huyết" xảy ra trùng hợp vào khoảng thời gian mà Mộ Nhược Vi mất tích.
Tịch Cảnh Dương rất hiểu tính cách cô gái của anh, cô là người có thể điều chỉnh cảm xúc của mình rất tốt, sẽ không dễ dàng gì có thể tác động đến cô đến mức ra tay đồ sát cả một tổ chức lớn như thế.
Những sự kiện lần lượt xảy ra rồi mốc nối lại với nhau, Tịch Cảnh Dương có thể chắc chắn cô và Mộ Nhược Vi đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng cô đã mất trí nhớ, Mộ Nhược Vi lại không rõ tung tích, vậy nên anh đã biến cô thành Mộ Nhược Vi của hiện tại, cũng chỉ như vậy cô mới không cố gắng tìm kiếm lại những kí ức đau khổ mà cô đã muốn quên đi kia và anh cũng có chút tâm tư riêng cho bản thân mình.
Về sau Phó Tuần cùng một số chuyên gia tâm lí nổi tiếng trong giới đã cùng hội chuẩn trường hợp này của cô.
Họ bảo rằng cô đã chịu rất nhiều đả kích tinh thần nghiêm trọng trong cùng một khoảng thời gian, cùng với những ngoại thương và nội thương từ sự kiện "Dạ Huyết", vậy nên trí nhớ tạm thời bị mất đi.
Trong trường hợp này, có thể cô sẽ nhớ lại trong một tuần, một tháng, một năm gì đó hay cũng có thể là vĩnh viễn không nhớ lại được.
Tịch Cảnh Dương nhìn người con gái thương thế đầy mình, lòng anh đau như cắt, thấp giọng nói với Phó Tuần:"Nếu đã không muốn nhớ, vậy thì không cần nhớ nữa, sau này cô ấy sẽ là Mộ Nhược Vi!"
Phó Tuần rất sốc khi nghe anh nói thế:"Cậu điên rồi, cậu muốn cô ấy hận cậu sao?"
Tịch Cảnh Dương vẫn rất bình thản như có như không mà quay mặt lại dựa lưng vào tấm gương của phòng bệnh đặc biệt.
"Tôi không muốn để mất cô ấy một lần nào nữa."
Phó Tuần nắm lấy cổ áo của anh mà lắc mạnh một cái vô cùng phẫn nộ nhưng cũng cố để giọng nói của mình không