"Cô Kỷ, mong cô mau xin lỗi Ngài Đại sứ.
Dù cô và Ngài ấy có quan hệ gì, nhưng lời nói vừa rồi của cô chính là xúc phạm đến Đại biểu của Nước R.
Tội này của cô còn nặng hơn cả tội mưu sát và lừa đảo xuyên quốc gia trước đó nữa đấy."
Dương Nguyệt vẫn luôn duy trì một nụ cười thiện ý trên gương mặt, vì đó là việc mà một thư ký trưởng như cô ta phải biểu hiện mỗi ngày.
Tuy nhiên, lời nói của cô ta lại vô cùng khó nghe.
Cũng chính vì thế, gương mặt của Beliar càng thêm âm u.
Thân phận của Kỷ Thần Hi chính là bí mật cấp quốc gia của Nước R.
Chỉ vì có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô, thì ngoại trừ một số ít quý tộc trong nước và Thất Tinh Hộ Sứ ra, không ai biết được tiểu Điện Hạ được cưng chiều nhất hoàng thất là ai.
Vậy nên, một số thành phần như Dương Nguyệt, mới có thể không biết trời cao đất dày như thế.
"Chuyện của tôi, từ khi nào, đến lượt cô quản?" Beliar nhíu mày, vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu lên tiếng.
Trong khi đó, trước lời nói đe doạ có phần hóng hách của Dương Nguyệt, thì phía bên kia Kỷ Thần Hi vẫn đang rất tỉnh bơ mà chăm chú nhìn Tịch Cảnh Dương quấn băng gạt trên tay cô.
Và anh cũng như thế, chẳng mấy để ý đến ruồi nhặng xung quanh.
Mặc dù thái độ của hai người chính là xem Dương Nguyệt như không khí, chẳng phải người quan trọng phải để vào mắt, nhưng đối với cô ta, thì thái độ của Kỷ Thần Hi chính là chột dạ.
Cô ta còn cảm thấy vì quá run sợ, nên hai người mới vờ bình tĩnh như thế.
Nếu như Kỷ Thần Hi biết được suy nghĩ lúc này của Dương Nguyệt, nhất định sẽ mỉm cười đáp trả:"Cô nghĩ nhiều rồi."
Tuy nhiên, dù Beliar đã biểu thị thái độ tức giận ra mặt, nhưng Dương Nguyệt vẫn tự cho là mình đúng lên tiếng:"Ngài Đại sứ, dù sao cô ấy cũng chẳng phải cháu ruột của Ngài, vì để giúp cô ấy bảo lãnh khỏi cục cảnh sát mà Ngài lại dùng lí do này.
Tôi e là...sẽ bị một số người tâm thục bất chính lợi dụng với mục đích cae nhân."
Một số người mà cô ta ám chỉ, chính là Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương.
Sở dĩ cô ta biết Kỷ Thần Hi không phải cháu ruột của Beliar, cũng vì trước khi đến Đại sứ quan, cha cô ta từng điều tra rất kỹ thông tin của vị Đại Sứ Đặc Mệnh Toàn Quyền này.
Anh ta chính là con trai duy nhất của gia đình công tước Baron, thì làm sao lại có chuyện có anh chị em mà lại lòi ra một cô cháu gái?
Hôm nay trước một cuộc họp quan trọng, anh ta lại vì một cuộc gọi mà dời hết lịch trình công việc dày đặc trong ngày, để tự mình đến cục cảnh sát Long Thành để đón một cô gái, kẻ bị buộc tội mưu sát và lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Điều khiến Dương Nguyệt ấn tượng nhất lúc gặp Kỷ Thần Hi, có lẽ chính là mái tóc trắng bạch kim, sau đó có lẻ là nhan sắc quá đỗi xinh đẹp của cô.
Dù sao cũng xuất thân