Trong lúc Mặc Bắc Hàn đang băn khoăn thì Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi vô tình chạm mắt nhau.
Cả hai người đều có câu trả lời cho thắc mắc của Mặc Bắc Hàn, nhưng không người nào có thể nói ra.
Về phía Kỷ Thần Hi, cô biết chắc lão bác học kia không thể ra tay ở Nước R được.
Bởi vì, ngoại trừ quân đội và cận vệ hoàng gia, Nước R còn được bảo hộ bởi Zero.
Dù người của Zero vô cùng căm ghét hoàng thất, nhưng suy cho cùng mục đích của mọi người vẫn là bảo vệ đất nước của họ.
Thà đắc tội hoàng thất chứ đừng động đến người của Zero! Đó là câu nói là bất kỳ người nào của thế giới ngầm Châu Âu đều đã từng nghe qua.
Vì thế, lão già kia chắc chắn sẽ không ngu ngốc đến mức tự tìm đường chết ở R Quốc, mà đã chuyển mục tiêu sang quốc gia có số người dân thuộc top đầu thế giới như Nước Z.
Còn về phía Tịch Cảnh Dương, dù đã rời Nước R hơn năm năm, nhưng thế lực của anh ở nơi đây không hề suy yếu, vì anh luôn đặt trọng tâm tìm kiếm Kỷ Thần Hi từ xa, nên việc có kẻ chán sống động đến quốc gia này sẽ kích động không ít thế lực trong và ngoài nước.
Chưa kể anh cũng biết đến việc Nước R được đặt dưới sự bảo hộ của Zero.
Lúc này hai người nhìn nhau không nói bất kỳ lời nào, nhưng nhìn vào mắt đối phương họ đều biết người kia đang nghĩ gì.
Trong lúc đó, Mặc Bắc Hàn nhanh chóng báo lại tình hình với phía quân đội ở Thủ Đô, để họ lập tức triển khai truy vết bom ở phạm vi khu dân cư đông đúc và sơ tán mọi người càng nhanh càng tốt.
Kỷ Thần Hi nhân lúc Mặc Bắc Hàn đang bận rộn, khẽ nhích nhẹ sang bên cạnh Tịch Cảnh Dương nhỏ giọng nói:"Em có thể đi giúp họ gỡ bom không?"
Dù sao không khí ở đây căng thẳng quá, thay vì cứ cảm thấy tội lỗi trước mặt Mặc Bắc Hàn, cô nghĩ là mình nên đi giúp người của Tịch Cảnh Dương gỡ bom còn có ý nghĩa hơn nhiều.
Tuy nhiên, lời của Kỷ Thần Hi vừa dứt, Tịch Cảnh Dương đen mặt nhìn cô không nói lời nào.
Dáng vẻ này của anh y hệt lúc gặp Beliar ở trước cổng cục cảnh sát, phải nói sao nhỉ, một thân sát khí, đã sẵn sàng động thủ bất kỳ lúc nào.
Kỷ Thần Hi khẽ nuốt nước bọt ngơ ngác hỏi:"Anh nhìn em chằm chằm thế làm gì? Anh làm em sợ đó!"
Tịch Cảnh Dương nhếch môi:"Em biết sợ?"
Kỷ Thần Hi liền cau mày:"Sao lại không? Em sợ nhất là dáng vẻ này của anh đó!"
Nói rồi cô giơ hai tay lên véo má anh, tạo thành một nụ cười vô cùng miễn cưỡng, sau đó hài lòng nói tiếp:"Phải thế này mới được.
Anh xem, anh đẹp trai thế này, thế mà suốt ngày mày