Bước chân đang đi bỗng khựng lại, một luồng gió lạnh thổi qua bỗng khiến cho sống lưng của Mộ Nhược Vi cứng đờ, cô quay lại ngước nhìn về hướng cổng E lần nữa.
Tịch Cảnh Dương đi cạnh cô cũng bất giác dừng bước mà nhìn về hướng cổng E như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Anh cũng cảm nhận được sao?" Mộ Nhược Vi vô thức hỏi.
Tịch Cảnh Dương vẫn nheo mắt về hướng nào đó trong góc sân bay khẽ đáp:"Ừm."
"Có người theo dõi chúng ta?"
"Không giống lắm."
Khi hai người còn đang thì thầm to nhỏ, thì Tịch Hàng đang đi phía trước cũng dừng lại quát lên:"Còn không mau đi, muốn để lão già như ta đợi hai đứa bây hay gì?"
"Chắc là trùng hợp thôi, dù sao lúc nãy gây ra động tĩnh lớn như thế, có vài người dòm ngó cũng là chuyện bình thường thôi, chung ta đi mau lên đừng đề Ngài Tịch phải đợi."
Mộ Nhược Vi khẽ nói với Tịch Cảnh Dương, rồi kéo tay anh tiếp tục rời đi.
Thật ra cô biết có người đã luôn quan sát họ từ khi bước chân đến cổng E, kể ra thì từ lần bị Tống Ngọc Linh tấn công, thì trực giác và phản xạ của cô ngày càng trở nên rất nhanh nhạy, nhưng bây giờ không phải là lúc để bàn chuyện đó ở đây.
Tịch Cảnh Dương cũng đã sớm nhận ra có một ánh mắt đã luôn dõi theo họ từ lâu, nhưng chỉ đơn thuần là quan sát, vậy mà khi nãy anh lại nhận thấy sát khí từ kẻ đó.
Nhưng cũng tốt, phản ứng của Tiểu Vi đã nhạy trở lại, ít ra sau này cô sẽ không dễ bị tấn công bất ngờ như lần trước.
Thế là hai người mang theo tâm tư của riêng mình rời đi.
Ra đến xe, Mục Hành vẫn đang đợi trong xe.
Tịch Cảnh Dương bảo anh bắt xe về trước, rồi tự mình ngồi vào ghế lái.
Như thói quen Mộ Nhược Vi định ngồi vào ghế lái phụ, tuy nhiên Nam Cung Lục Trà lại tiến đến đẩy cô ra rồi ngồi vào vị trí ghế phụ.
Tịch Hàng bên cạnh cũng bồi thêm:"Nhìn gì mà nhìn, mau ra đằng sau ngồi."
Mộ Nhược Vi thật sự tức giận rồi, nhưng cô vẫn cố nhẫn nhịn mở cửa xe sau mời Tịch Hàng lên xe trước.
Còn Tịch Cảnh Dương nhìn thấy người ngồi ghế phụ không phải Mộ Nhược Vi thì liền cau mày.
Nam Cung Lục Trà vô cùng vui vẻ khi có thể ngồi cạnh anh, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe một tiếng ầm rất lớn do Tịch Cảnh Dương bước xuống xe và đóng cửa xe rất mạnh gây ra.
Cả Tịch Hàng và Mộ Nhược Vi đều bất ngờ trước hành động của anh.
"Tiểu Vi, em có thể lái xe mà đúng không?" So với vẻ mạnh bạo đóng cửa ban nãy, lúc này anh lại hết sức dịu dàng với Mộ Nhược Vi.
Mộ Nhược Vi đơ người:"Hả?" Cô không hiểu ý anh cho lắm.
Tịch Cảnh Dương chỉ chỉ vào vai trái rồi nháy mắt với cô:"Em