"Bảo Bảo~~Bao giờ anh tan làm thế?"
"Không biết, xong việc thì về."
"Vậy khi nào anh xong việc?"
"Nếu em ngoan ngoãn ở yên một chỗ, có thể anh sẽ xong nhanh hơn đấy."
Tịch Cảnh Dương bất lực nhìn cô gái không chút yên phận, đu lên người anh như gấu Koala.
Kỷ Thần Hi bĩu môi, cô làm trò hề cả tiếng đồng hồ rồi nhưng bạn trai thân yêu vẫn không để ý đến cô, thật sự khổ quá đi mà! Nghĩ rồi, cô trực tiếp ngồi lên đùi anh, khoanh tay lại không nói gì nữa.
Tịch Cảnh Dương có chút dở khóc dở cười:"Ngoan, đừng quậy nữa, qua ghế bên kia rồi đi, đợi anh xong việc rồi, chúng ta cùng nhau đi ăn tối."
Kỷ Thần Hi bắt chéo hai chân, ngồi yên bất động nói:"Anh còn biết bây giờ là buổi tối sao? Anh có biết em quần quật ở cái trung tâm thương mại đó bao lâu không? Đến nỗi váy còn chưa kịp thay anh đã kéo em đến đây, giờ còn bắt em nhịn đói đến khi anh xong việc.
Anh như vậy là đang ngược đãi em đó, có thể quy thành tội bạo lực gia đình luôn rồi đấy!"
Tịch Cảnh Dương thả chiếc bút trên tay xuống, cánh tay choàng lấy vòng theo thon của cô, khoé môi nhếch lên thành nụ cười nhẹ:"Anh chưa tính sổ với em chuyện ở trung tâm thương mại, em lại chủ động nhắc đến sao?"
Kỷ Thần Hi ban đầu còn có chút chột dạ, nhưng hiện tại cô không hề cảm thấy bản thân làm sai điều gì, nhíu mày đáp:"Em đã xác định bản thân có thể làm được, nên mới đưa ra quyết định đó, với lại em thật sự không hề bị thương mà! Chưa nói đến, người đàn ông cao to có đôi mắt màu đồng hổ phách còn là người của Zero, anh ta sẽ không để em gặp nguy hiểm.
Cũng chính anh ấy đã đưa tua vít hai đầu cho em để phá bom cơ mà."
Tịch Cảnh Dương nghe cô nói xong thì cũng gật gù đồng ý với lời cô nói, nhưng chợt anh hỏi lại:"Vậy nếu anh ta không phải người của Zero thì sao?"
Kỷ Thần Hi không chịu thua trả lời lại ngay:"Dù không phải người của Zero đi nữa thì em cũng có cách để phá bom.
Dù trí nhớ của em lúc có lúc không, nhưng kỹ năng là thứ không thể nào quên đi.
Em tin vào khả năng của mình!"
"Ừm, anh cũng tin vào khả năng của em.
Nhưng mà...em cũng nên nghĩ đến cảm nhận của anh."
"Em sao lại không nghĩ cho anh chứ? Em còn cố gắng giải quyết mọi chuyện nhanh nhất có thể trước khi anh đến rồi."
"Lúc em nhìn thấy anh bị Beliar đánh, suy nghĩ lúc đấy của em là gì?
Kỷ Thần Hi bỗng im bặt.
Cô hơi ngoảnh đầu sang hướng khác để tránh né ánh mắt nóng rực của ai đó.
Tịch Cảnh Dương lại không hề cho cô cơ hội lảng tránh, anh áp đôi tay