Reng reng reng
Một hồi chuông điện thoại vang lên không dứt, Mộ Nhược Vi hơi cau mày mà đặt chiếc laptop trên đùi xuống, tiến đến chiếc điện thoại trên bàn đang không ngừng vang lên âm ỉ kia, trực tiếp nhấn nút nghe.
"Chủ điện thoại không có nhà, có gì liên hệ lại sau nha!" Cô không có nhiều thời gian để nghe bên kia trả lời, dứt khoát dập điện thoại luôn.
Đầu dây bên kia còn chưa kịp mở miệng:"..."
Khi Mộ Nhược Vi đang thầm mắng tên nào đó não cá vàng đến mức ra đường cũng quên mang điện thoại, khiến cô đang tập trung để code thì lại bị làm phiền, thì điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nhìn số máy gọi đến vẫn là số ban nãy cô nghe máy, Mộ Nhược Vi thật sự sắp nổi đoá đến nơi rồi! Một tên não cá vàng thì thôi đi, thêm một tên có vấn đề về thính giác à?
"Alo..." Mộ Nhược Vi vừa mới mở lời thì bỗng bên kia vang lên một tràn mắng mỏ:"Nè! Ông đây làm shiper cũng có giá của shiper nha! Đặt hàng người ta giao đến tận cửa rồi cũng chỉ gọi ra nhận thôi cần nhảy vô họng tôi vậy không? Đồ ăn tôi treo ngoài cửa tự ra mà lấy! Tút...tút.." cùng với đó là âm thanh ngắt kết nối điện thoại.
Mộ Nhược Vi:"..."
Hoá ra là shiper à, hình như ban nãy Kỷ Hàn Phi cũng có nói đã đặt đồ ăn trưa cho cô thì phải.
Đúng thật thì hình như cô hơi lỡ lời thì phải, cũng tại do mỗi lần tập trung vào code cô lại rất ghét bị làm phiền thôi.
Mộ Nhược Vi khẽ thở dài một cái, đặt chiếc điện thoại về vị trí cũ, rồi quay người ra hướng cửa chính để lấy đồ ship.
Nhưng sau khi mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút hoang mang và khó chịu.
Một thằng nhóc mập tầm sáu, bảy tuổi đang ngồi giữa hành lang ăn lấy ăn để phần ăn vừa được ship đến của cô.
"Em có biết đây là đồ của ai không?" Mộ Nhược Vi khoanh tay đứng tựa vào cửa hạ giọng lên tiếng hỏi.
Nhưng thằng nhóc kia lại không hề trả lời cô, nó nhìn về phía cô lè lưỡi ra một cái như đang trêu tức, rồi liền bỏ chạy vào căn nhà phía đối diện sau đó đóng sầm cửa lại.
Mộ Nhược Vi liền nhíu mày, bọn trẻ bây giờ điều không được dậy dỗ vậy sao? Cô tiến đến căn chung cư đối diện khẽ gõ cửa vài cái.
Rất lâu sau đó cánh cửa mới được mở ra, một người phụ nữ trung niên lười nhác nhìn cô một lúc để đánh giá rồi mới lên tiếng hỏi:"Có chuyện gì?"
Mộ Nhược Vi đưa tay chỉ về phía đống túi thức ăn đã bị ăn sạch sẽ và vẫn còn đống túi không nằm trên hành lang:"Thằng bé nhà bà ăn trộm đồ của tôi, tính giải quyết sao đây?"
Người phụ nữ kia đưa mắt nhìn về đống túi rỗng sau lưng cô rồi liền cười lớn:"Cô có chứng cứ gì bảo con