Song Trùng

62: Đại Thần Mit


trước sau


Chưa kịp làm gì thì Mộ Nhược Vi đã xoay người rời đi, thậm chí một lời giải thích cũng không muốn nghe.

Đợi đến khi cô gái nhỏ rời đi, bầu không khí giữa hai người đàn ông càng trở nên căng thẳng.
"Rốt cuộc anh là ai?"
Kỷ Hàn Phi liền ngơ ngác nhìn quanh, sau đó chỉ tay về hướng mình:"Ông chủ, anh đang hỏi tôi sao?"
"Đừng giả vờ nữa, cô ấy đi rồi." Tịch Cảnh Dương tiến đến trước mặt người đàn ông vô cảm lên tiếng.
Kỷ Hàn Phi vẫn tỏ vẻ ngu ngơ:"Ông chủ, anh đang nói gì vậy? Tôi thực sự không hiểu?"
Thấy gặng hỏi cũng vô dụng, Tịch Cảnh Dương liền quay người rời đi, trước khi đi anh ta để lại một câu cảnh cáo:"Không cần biết anh là ai, nhưng tốt nhất tránh xa người phụ nữ của tôi ra, cô ấy lương thiện tin tưởng anh, nhưng tôi thì không!"
Đợi đến khi Tịch Cảnh Dương xoay người rời đi, khoé miệng của người đàn ông gọng kính bạc khẽ cong lên, ánh mắt anh ta hướng về phía người vừa rời đi rồi khẽ thì thầm.
"Người phụ nữ của anh? Đến ngay cả cô gái của mình cũng không bảo vệ được.


Anh có tư cách trở thành người đàn ông của con bé sao?"
Đợi đến khi trở về xe, Tịch Cảnh Dương liền gọi điện cho Mục Hành.
"Boss, anh đã đón được Mộ Tiểu Thư chưa?" Mục Hành bắt máy xong liền hỏi.
Tịch Cảnh Dương:"Cho thêm người đi theo cô ấy, gần đây bên kia có chút động tĩnh rồi.

Còn nữa, mau gửi toàn bộ tư liệu của người tên Kỷ Hàn Phi bên bộ phận an ninh mạng qua đây cho tôi."
Mục Hành không lạ gì với yêu cầu đầu tiên của Boss mình, nhưng với yêu cầu thứ hai thì anh lại có chút khó hiểu.
"Boss, ý anh là Kỷ Đại Thần?"
"Kỷ Đại Thần?"
"Đúng vậy, anh ta chính là Đại Thần cấp thiên tai ở MIT của nước A, đã thế còn từng thực tập một khoảng thời gian tại trụ sở chính của A&D.

Tôi cũng rất bất ngờ khi một Đại Thần như anh ta, lại chịu ứng tuyển vào vị trí nhỏ trong công ty chúng ta, nhưng tôi cảm thấy làm vậy thật sự quá lãng phí năng lực của một thiên tài như anh ta, nên đã điều anh ấy qua bộ phận an ninh mạng."
Tịch Cảnh Dương liền lâm vào trầm tư.

Một người xuất thân tốt như vậy, chẳng có lí do gì lại từ bỏ một đế chế công nghệ, để trở về Nước Z làm một nhân viên nhỏ.

Càng lúc anh càng cảm thấy có hứng thú với người tên Kỷ Hàn Phi này rồi.
Một lúc lâu không nghe thấy Tịch Cảnh Dương trả lời, Mục Hành lên tiếng hỏi:"Boss, còn chuyện gì nữa không?"
"Chuyện còn lại tôi có thể giải quyết, cứ đưa tài liệu của anh ta qua chỗ tôi trước đi."

"Vâng tôi hiểu rồi.

À phải rồi, trong thời gian ngài đi Nước R, Mộ Tiểu Thư đã trở về Mộ Gia, người của Mộ Gia có thái độ rất quá đáng, nhưng

chúng tôi lại không dám lộ diện để bảo vệ Tiểu Thư, cô ấy cũng không cho phép chúng tôi đến gần Mộ Gia, ngài xem..."
Tịch Cảnh Dương khẽ day day trán, Mộ Gia kia đúng là không giải quyết là không được mà, nếu không nể tình Mộ Lão Gia Tử, thì có lẽ mười cái Mộ Gia anh cũng làm cho sụp rồi.
"Tôi biết rồi, cúp máy trước đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý."
Ở nơi nào đó trong đài truyền hình,
"Nè cô biết điều chút đi, đây là chỗ mà chị Tiểu Vũ thường ngồi, cũng là chỗ dành riêng cho chị ấy, cô dám đến tranh sao!"
Một cô gái tóc ngắn, dáng người hơi mũm mỉm, đẩy ngã một cô gái khác xuống đất rồi lên giọng hóng hách.
Cô gái tóc nâu do mất thăng bằng nên đã ngã xuống đất và cũng do cô khá gầy nên không đấu lại cô gái mũm mỉm kia.
Hiện tại trong phòng trang điểm này cũng chỉ có hai người, nên cũng không ai có thể giúp cô được.

Cô liền lùi người về sau rồi đứng dậy, phủi sạch lớp bụi trên người mình, rồi nhíu mày nhìn về phía cô gái mũm mỉm kia.
"Chị Tiểu Vũ sao? Vậy cô có biết anh Tiêu của chúng tôi không?"

Cô gái mũm mỉm kia không thèm nghe lời cô gái tóc nâu nói, liền lần nữa muốn đẩy ngã cô.

Nhưng bất chợt cánh tay vừa đưa ra thì liền bị một cánh tay khác chặn lại.
Cô gái mũm mỉm liền ngước nhìn người vừa chặn mình lại, thì hai mắt bỗng sáng lên, rồi lấy hai tay che miệng, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
"Ảnh...ảnh...ảnh đế Vân!"
Tịch Cảnh Đăng không hề để ý đến cô ta, anh chỉ nhẹ nhàng quay sang hỏi cô trợ lý nhỏ của mình:"Không sao chứ?"
Chàng trai trước mặt vừa ân cần vừa ấm áp, khiến cho gương mặt cô bé trợ lý thoáng đỏ lên, cô liên tục lắc đầu:"Anh Tiêu, em không sao, nhưng mà họ muốn dành chỗ của anh, em..."
Khoé môi Tịch Cảnh Đăng khẽ cong lên, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô:"Không cần tranh giành, anh Tiêu của em không cần make up vẫn rất đẹp trai, không phải sao?"
Cô gái tóc nâu liền gật đầu lia lịa, nhưng vẫn cảm thấy uất ức mà lên tiếng:"Nhưng một nghệ sĩ mới debut, lại không tôn trọng một tiền bối như anh, nếu để người khác nghe được họ sẽ nói anh như thế nào?"
...----------------....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện