"Anh muốn đưa cô ấy đi đâu!"
Lăng Giao cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu mà tiến lên ngăn cản người đàn ông đang đằng đằng sát khí kia.
Nhưng trên người của Mộ Nhược Vi ngày càng xuất hiện nhiều đốt mẫn đỏ, mồ hôi trên trán cũng nhễ nhại làm trôi đi lớp phấn dầy cộm trên gương mặt trắng nõn.
"Tránh ra!" Tịch Cảnh Dương cố thu liễm lại sự hoang mang trong lòng, hạ giọng ra lệnh cho cô gái đối diện mau tránh đường.
Tuy Lăng Giao biết tình hình hiện tại của bạn mình không ổn chút nào, nhưng cô lại không biết người đàn ông trước mặt là ai, làm sao cô đủ tin tưởng để giao Mộ Nhược Vi cho anh ta cơ chứ!
"Tôi bảo cô tránh ra!"
Người đàn ông không kiềm nén được nữa mà hét lên, sát khí lạnh lẽo quanh người anh khiến người ta không khỏi run sợ.
Lăng Giao cũng bủn rủn tay chơi, theo bản năng mà tránh sang một bên.
Tịch Cảnh Dương liền bế Mộ Nhược Vi rời đi.
Lăng Giao tuy rất sợ hãi, nhưng cô không thể bỏ mặt Mộ Nhược Vi một mình, nên liền ném lại công việc cho người khác rồi cũng chạy theo người đàn ông có sát khí nặng nề kia.
"Bệnh viện! Nhanh!" Tịch Cảnh Dương nhìn thấy Mục Hành đang đứng hút thuốc bên cạnh xe liền ra lệnh cho anh ta chuẩn bị đến bệnh viện, còn anh nhanh chóng mở cửa sau xe rồi nhẹ nhàng đặt Mộ Nhược Vi vào trong.
Mục Hành cũng hơi bất ngờ trước tình huống khẩn cấp này, nhưng là một thư ký chuyên nghiệp anh ta nhanh chóng nắm bắt tình hình, sau đó liền tiến vài vị trí ghế lái.
Vừa mở chìa khoá xe lên, thì bỗng cửa ghế lái phụ bị mở ra, Mục Hành kinh ngạc nhìn cô gái lạ mặt đang rất tự nhiên mà ngồi vào ghế lái phụ.
"Cô...cô là ai vậy hả? Mau xuống xe!"
Lăng Giao quay người ra sao quan sát tình hình của Mộ Nhược Vi, sau đó ôm chặt lấy ghế lái phụ:"Các người đưa cô ấy đi đâu, tôi sẽ theo đó, tôi mặc kệ!"
"Cô..." Mục Hành còn chưa kịp đuổi người thì phía sau đã vang lên tiếng nói đầy giận dữ:"Mặt kệ cô ta, bệnh viện!"
Nhìn sắc mặt cô gái trong tay ngày càng tái nhợt, hô hấp hỗn loạn, trên tay dần xuất hiện những vết ban đỏ, tinh thần của Tịch Cảnh Dương ngày càng không ổn định lại được.
Dù ngày hôm nay anh đã uống rất nhiều rất nhiều rượu, nhưng anh cảm thấy anh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
Anh như lần nữa trải nghiệm cảm giác ấy, cảm giác mất đi người mà anh yêu thương nhất.
Tịch Cảnh Dương tìm lấy một chiếc khăn bông trên xe, lau bớt mồ hồi không ngừng túa ra trên trán của cô gái, sau đó lấy điện thoại gọi cho Phó Tuần.
"Chuẩn bị phòng cấp cứu đi!"
Phó Tuần vừa mở máy lên nghe liền nghe thấy hai chữ "cấp cứu" kia thì thật sự không khỏi thờ dài:"Cô ấy bị gì nữa rồi?"
Tịch Cảnh Dương im lặng một lúc, sau đó trả lời:"Da nổi mẫn đỏ, hơi thở hỗn loạn, có chút sốt nhẹ..."
Phó Tuần hỏi nheo mắt:"Dị ứng?"
Tịch Cảnh Dương:"Hình như thế."
Phó Tuần liền cho người chuẩn bị những