“Có nói thế nào, tôi cũng coi như là bạn trai của cô ấy nhỉ?
Cô ấy không giới thiệu thân phận của tôi cho cô, không phải là giấu diếm cô sao?”
(⊙_⊙)
Lời của Trần Tư Khải khiến cả hai cô gái đều trợn tròn mắt, cùng hít sâu một hơi!
Lam Nhạn nói to: “Hay lắm, Tiêu Mộng!
Cậu chỉ nói là hai người từng qua đêm, nhưng lại không nói chuyện anh ta theo đuổi cậu!”
Lần này tới lượt Trần Tư Khải đổ mồ hôi lạnh.
Mẹ ơi, thì ra đến loại chuyện như bọn họ lăn lộn một đêm cũng nói với Lam Nhạn.
Cái cô nhóc ngốc không biết suy tính này!
Không ngờ phụ nữ còn có thể như này, đến chuyện riêng tư như ngủ với bạn trai cũng sẽ kể.
Tiêu Mộng bị Lam Nhạn dọa cho sợ hãi co rúm thành một cục, khua tay giải thích:
“Không phải như anh ta nói đâu, anh ta đùa đó, không thể coi là thật được.
Hình như hôm qua anh ta nói với tôi là anh ta thích tôi, thế nhưng anh ta chỉ nói có lẽ đại khái là thế, không thể coi là thật.
”
Lam Nhạn nhíu mày, rồi lại nhìn Trần Tư Khải đang lái xe ở trước mặt.
Trần Tư Khải lập tức khẽ cười: “Haha, tôi không có đùa, tôi thật sự coi là thật, tôi muốn theo đuổi Tiêu Mộng.
”
Tiêu Mộng lập tức sợ hãi nói: “Trần Tư Khải! Anh có thể đừng xấu tính thế được không?
Anh muốn nhìn thấy tôi bị Mẫu Dạ Xoa xé nát đến thế sao?
ĐM, tôi đắc tội anh bao giờ chứ?
Anh quá độc ác!
Nhạn, Nhạn, cậu nghe tôi nói, Nhạn thân yêu của tôi, cái tên kia nói với tôi, chắc là anh ta thích tôi, nhưng tôi chưa từng cho anh ta theo đuổi tôi, tôi còn chưa đồng ý, tôi chưa đồng ý, anh ta đơn phương nói là bạn trai của tôi, như thế sao có thể tính được chứ?
Thế nên, anh ta nói tôi giấu cậu, lời như thế tuyệt đối là không đúng!
Còn nữa, cậu xinh đẹp hơn tôi, vì sao anh ta không theo đuổi cậu chứ?
Anh ta đường đường là ông chủ lớn của một tập đoàn, dựa vào đâu mà thích tôi chứ?”
Tiêu Mộng vừa sốt ruột nói, vừa điên cuồng lau mồ hôi lạnh.
Ôi mẹ ơi, bị tên Trần gấu xấu xa hại chết mất.
Nếu Lam Nhạn lên cơn, thì đáng sợ y như bão Muifa vậy.
Lam Nhạn buông Tiêu Mộng ra, nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt còn nét trẻ con của Tiêu Mộng, rồi lại nhìn góc nghiêng quyến rũ như điêu khắc của Trần Tư Khải, gật đầu:
“Ừ, tôi cũng cảm thấy tổng giám đốc Trần không để mắt tới cậu, nhóc con nhà cậu quá bình thường.
”
“Đúng thế, đúng là thế, vẫn là chị Nhạn hiểu tôi nhất.
”
Tiêu Mộng thở phào một hơi, vỗ ngực, dáng vẻ thoát chết.
Trần Tư Khải hơi nhíu mày lại.
Chuyện anh ta thích Tiêu Mộng khiến người khác khó tiếp nhận đến thế sao?
Không ngờ Lam Nhạn lại lập tức cười hihi nhào về phía trước, dính lấy Trần Tư Khải, nói:
“Khụ khụ, tôi nói này tổng giám đốc Trần, xét vẻ ngoài, xét tài hoa, tôi đều hơn Tiêu Mộng nhiều, hay là… tổng giám đốc Trần, hay là anh thích tôi đi.
”
Tiêu Mộng ngạc nhiên tới mức như bóng xịt hơi.
Mẹ ơi! Lam Nhạn điên rồi sao?
Trần Tư Khải cũng sững sờ một lúc, vài giây sau, thật sự không chịu nổi nữa, khẽ cười haha.
Lam Nhạn nhìn Trần Tư Khải, rồi lại nhìn Tiêu Mộng, phát hiện lúc hai người này ngây người lại giống hệt nhau, đều đang cười cô ta.
Thế nên Lam Nhạn tức giận nói: “Hừ, có gì buồn cười sao, không phải là tôi đùa thôi sao?”
Mặc dù trai đẹp thì thích, nhưng cuối cùng cũng không phải là đồ trong túi mình.
Xem ra Lam Nhạn cô ta cũng chỉ có thể nhìn trai đẹp mà than thở thôi.
Đến quán ăn, Trần Tư Khải tự mình mở cửa xe cho Lam Nhạn:
“Cô Lam, từ từ thôi.
”
Giọng điệu cực kỳ dịu dàng, còn duỗi tay che trên trần xe, tránh cho Lam Nhạn bị đập đầu.
Tiêu Mộng thấy Trần Tư Khải nịnh nọt Lam Nhạn như thế, tức mà không làm gì được.
Lam Nhạn xuống xe, Tiêu Mộng cũng định xuống theo, nhưng Trần Tư Khải lại trực tiếp đóng chặt cửa lại, Tiêu Mộng tức đến sững người.
Hay lắm, cái tên Trần gấu xấu xa này, gặp Lam Nhạn liền trực tiếp coi Tiêu Mộng cô thành không khí luôn?
Thái độ đối xử chênh lệch quá lớn!
Cô tức chết mất!
Tiêu Mộng tự mình mở cửa xuống xe, tức tới phồng má, gào lên: “Trần Tư Khải!
Anh nói xem anh như này là có ý gì?
Vì sao chỉ mở cửa xe cho Lam Nhạn mà không mở cửa cho tôi?
Anh, anh, anh, anh, rốt cuộc anh có ý gì?
Không muốn cho tôi ăn thì anh nói thẳng, sao phải tỏ thái độ như này?
Đáng ghét chết đi được!”
Lam Nhạn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cực kỳ đắc ý, nói:
“Ôi, biết làm sao được, vấn đề nhân phẩm.
Hơn nữa, người đẹp đi tới đâu cũng được yêu chiều, thật sự là không biết làm sao.
”
Trần Tư Khải liếc nhìn Tiêu Mộng, lẩm bẩm: “Thế mà còn không hiểu, ngốc chết mất.
”
“Tôi…” Tiêu Mộng tức tới mức không nói được lời nào, chỉ có thể trợn trừng mắt.
Trần gấu xấu xa nói cô cái gì cơ? Thế mà còn không hiểu?
Cô phải hiểu cái gì?
Cô chỉ hiểu, Trần gấu xấu xa cực kỳ không chào đón Tiêu Mộng cô, chính là như thế!
Trần Tư Khải đi trước dẫn đường cho Lam Nhạn, cực kỳ ân cần:
“Nào, mời đi bên này, cô Lam, cô thích ăn hải sản không?”
Lạnh nhạt bỏ Tiêu Mộng lại phía sau.
Tiêu Mộng tức đến giậm chân, nhăn mặt lại, tức giận nói:
“Hai người đi ăn đi, tôi đi đây!
Phiền chết mất! Sao lại thế này chứ? Thật đáng ghét!”
Hoàn toàn coi cô là không khí mà!
Cô bị điên mới đi theo bọn họ để làm kỳ đà cản mũi!
Tiêu Mộng nói xong liền xoay người rời đi.
Trần Tư Khải híp mắt nhìn Tiêu Mộng, giao Lam Nhạn cho giám đốc quán ăn, bảo giám đốc chiêu